Sau một hồi làm việc vất vả, Nhị Trụ Tử nhào vào quan tài, khóc lớn thành tiếng.
Có lẽ hắn khóc vì mình đã về quá muộn. Nếu hắn ở nhà, nhất định đã phát hiện ra cha mình bị người ta ức hiếp, cha cũng sẽ không nằm trên giường đất, không ai quản, không ai hỏi. Phải chăng cha anh đã không ra đi nếu anh ở nhà?
Có lẽ anh khóc vì sự ngây ngô bấy lâu nay. Trước kia, người ta nói anh ngốc, anh còn tưởng người ta ngốc. Giờ anh mới nhận ra mình thật sự thiếu suy nghĩ.
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có thể kiếm tiền bên ngoài, lại chu toàn mọi việc trong nhà. Anh sống như kẻ qua ngày, chỉ nghĩ một mình ăn no cả nhà không đói, sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai không có uống nước lã.
Cho nên, anh chưa từng nghĩ đến việc xây một cái nhà đàng hoàng, đưa cha mình ra ngoài sống. Mãi đến Tả thúc và thím chủ động đề nghị, muốn cho anh một căn nhà mới. Nếu không ai nhắc, anh còn chẳng nghĩ đến chuyện thu xếp nhà cửa, cứ cảm thấy ở đâu mà chẳng ngủ được một giấc.
Cũng chính Tả thúc và thím dặn dò anh, nói xây xong nhà mới thì đưa cha đến ở thử. Một căn nhà sáng sủa, cha anh cả đời chưa từng được ở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT