Nhị Trụ Tử trở về, bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Vốn dĩ, rất nhiều thôn dân đến đây chỉ để ăn cỗ. Một tấm vải trắng, một cái linh đường dựng tạm, thêm tiếng kèn xô-na ai oán, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ăn uống của mọi người. Ngay cả người thân của Nhị Trụ Tử cũng không mấy ai buồn bã trước sự ra đi của ông lão.
Họ đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị đồ ăn, mấy bà mấy thím thoăn thoắt bưng trà rót nước cho khách. Gặp người quen, họ còn tranh thủ buôn dăm ba câu chuyện phiếm. Mấy ông chú bác của Nhị Trụ Tử thì nhân cơ hội này làm quen với những người có máu mặt trong thôn, miệng luôn nở nụ cười xã giao, ra vẻ đón đưa ân cần. Các bà các thím thì tranh thủ khoe khoang với mấy nhà thông gia, đại ý: "Nhìn xem, bao nhiêu người đến nhà tôi kìa, toàn là những ai các người có biết không?"
Nhưng tiếng khóc xé lòng của Nhị Trụ Tử đột ngột vang lên, khiến cả sân im bặt.
Thôn lí trưởng nghe tiếng khóc thì thở dài, tiến lên vỗ vai Nhị Trụ Tử an ủi. Những người đến viếng cũng đứng chết trân tại chỗ, không ai dám mở lời.
Hai bác của Nhị Trụ Tử liếc nhau, ánh mắt như muốn nói: "Mày xem thằng nhóc này, đúng là không biết điều. Đã bảo là đầu óc thiếu dây thần kinh, dù có tiền đồ đến đâu cũng khác người thường. Nó khóc thế này, ai còn dám nói gì nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play