“Kỳ thật hai trăm năm mươi lượng này, hẳn là chia cho mấy người các ngươi, vừa hay mỗi người năm mươi lượng.” Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời, Nhị Trụ Tử đã xua tay từ chối. Đây là số tiền năm người vất vả lắm mới kiếm được, theo lý phải chia như vậy.
Nhị Trụ Tử lắc đầu: "Thím à, con giữ tiền cũng chẳng để làm gì, con no thì cả nhà không đói bụng. Còn chuyện sau này cưới vợ thì tính sau. Với người có tài như con, lúc nào chẳng kiếm được tiền. Đấy là cái khác biệt giữa người có bản lĩnh và người không có bản lĩnh, chẳng sợ gì cả. Với lại, Đức ca đã nói, con đảm đương bao nhiêu việc một lúc, người thường không bì kịp đâu, tài hoa phải tràn ra ngoài ấy chứ, ai lấy được con thì tha hồ mà thành phú bà."
Đức ca, tức đại ca của Nhị Trụ Tử, nói chắc chắn như vậy thì làm sao mà sai được. Cũng vì lẽ đó, Nhị Trụ Tử cho rằng mình không thể tùy tiện cưới vợ, sao lại để cho người ta dễ dàng hưởng phúc? Gia đình anh còn chưa nhờ vả được gì, anh phải để dành vị trí phú bà cho người nhà mình mới được.
Lục Tử không tự tin như Nhị Trụ Tử, cậu thật thà nói: "Thím à, thím nói thế là khách sáo rồi. Cái nhà mình đang ở ấy, con với Nhị Trụ Tử đáng lẽ phải trả tiền đấy chứ, nhà xây xong, sao lại không đáng giá năm mươi lượng? Quan trọng nhất là tấm lòng của thím với chú. Nghe nói trong nhà có cái gì mới, thím với chú đều không quên hai anh em con, đến cái giường mới cũng mang phần cho bọn con trước. Hai anh em con còn chưa từng mở miệng cảm ơn ra hồn."
Bạch Ngọc Lan bật cười: "Ai lại sống mà động tí là 'cảm ơn' với 'cảm tạ', khách sáo quá."
"Đúng là thế mà thím. Nên là người một nhà thì không nói hai lời, người một nhà đâu cần tính toán chi li như thế. Anh em con đã bàn nhau rồi, nhân tiện có khoản này, mình xây lại cái hầm rượu cho ra hồn, trong tay rủng rỉnh thì dám đầu tư thêm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT