Chu Hưng Đức uống thuốc do Trương người mù bốc, ăn xong bát mì sợi, đơn giản lau mình một cái rồi không trụ được nữa, mặc kệ trời còn chưa tối hẳn đã ngủ một giấc đến tận nửa đêm.
Khi Tiểu Đạo mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say, thì anh lại tỉnh giấc sau một giấc no tròn.
“Điềm Điềm, cha đây Điềm Điềm.” Chu Hưng Đức cẩn thận giấu vạt áo của Tiểu Đạo, đắp chăn bông cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng xuống giường đất.
Bạch Ngọc Lan khoác áo ngoài, vén rèm cửa bước vào, thấy đại cô gia đang vụng về dỗ con. Còn đại khuê nữ của bà, đáng lẽ phải dậy cho con bú giữa đêm, thì đã ngủ say từ lâu.
Chu Hưng Đức thở dài một tiếng, ra hiệu cho nhạc mẫu đừng làm Tiểu Đạo thức giấc. Anh ôm con ra xa một chút, nhỏ giọng giải thích: "Đã cho bú rồi, Tiểu Đạo mệt lắm, để nó ngủ. Mẹ cũng vất vả mấy ngày rồi, về nghỉ sớm đi."
“Cái miệng vết thương của con ôm con có sao không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT