Chu lão gia tử tiễn người đưa tin hỉ sự đến Du Hàn thôn đi rồi, liền chủ động gọi con dâu cả vào nhà chính. Ông vừa khom lưng vén tấm mành che quầy thấp, vừa tìm đồ dùng để thắp hương, vừa dặn dò:
“Hai ngày này xong việc, con theo cha đi thăm thông gia. Cha thấy, người nhà mình không ra mặt, nói nhiều lời an ủi thì người ta vẫn dễ suy nghĩ lung tung. Nhìn xem mấy tảng thịt lợn mới mổ kia kìa, rõ là sợ nhà mình không vui. Rồi cả thái độ cẩn thận của người báo tin nữa. Thông gia với thông gia mẫu có nghĩ nhiều cũng không sao, miễn là con dâu Đức Tử không bị bệnh trong người khi ở cữ, rồi lại sinh chuyện xích mích với nhà chồng. Cha không muốn thế đâu.”
Chu lão gia tử tiếp tục nói:
“Cha không tiện vào trong đó, con cứ nói chuyện với thông gia mẫu với Tiểu Đạo nhiều vào. Chúng nó còn trẻ, nhà mình cũng không vội bế cháu, sinh con trai con gái là do duyên phận, có hoa rồi mới có quả, có gì mà không tốt. Nhà mình đâu phải cái loại sinh con trai thì vui mừng hớn hở, nghe bảo sinh con gái thì mặt nặng mày nhẹ. Đằng nào cũng là chuyện vui.”
Chu gia bá mẫu tự hào đáp:
“Thì đương nhiên rồi, cha. Con có thể thiển cận, nhưng cha đi đâu ai cũng phục. Nhìn quanh làng trên xóm dưới xem, nhà mình được cha dạy dỗ, không được như nhà thông gia coi mấy cô con gái như vàng, nhưng ngẫm lại nhà Tả gia không có con trai, ai biết sau này ra sao? Hỏi cả làng xem mấy nhà có thể bằng nhà mình coi trọng con gái không? Nhìn xem mấy đứa Điềm Thủy kìa, lúc nào ăn uống chẳng như nhau, rồi nhìn cô cô Lan Thảo của chúng nó thì biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play