Bạch Ngọc Lan nghe Tú Hoa quyết định xong thì hoàn toàn yên tâm. Nàng rất tán đồng quyết định của mẹ, nhất định không được ngấm ngầm chiếm đàn trâu này.
Mẹ nàng là một người phụ nữ nông thôn giản dị, cả đời chưa từng trộm cắp của ai dù chỉ một đường kim mũi chỉ. Bạch Ngọc Lan là người cực kỳ thật thà.
Trước đây, mỗi khi đến mùa thu hoạch, các thôn dân thường sai bảo con cái ra đồng nhặt nhạnh những bông lúa, hạt đậu còn sót lại. Chuyện này ở thôn quê không tính là gì.
Dù sao, nhặt nhạnh những thứ còn sót lại thì được bao nhiêu đâu?
Hồi đó, ba cô con gái của Bạch Ngọc Lan còn chưa lớn, dù ai cũng công nhận việc nhặt nhạnh là được phép, Bạch Ngọc Lan vẫn dặn các con chỉ được nhặt ở ruộng nhà, cố gắng đừng động đến ruộng của người khác. Bà sợ nhặt của người ta, sẽ bị mấy bà cô keo kiệt trong thôn bóng gió chửi bới mẹ con bà là đồ tham lam, thích chiếm tiện nghi.
Không phải bà không cãi lại được, đã từng có lần bị chọc nóng nảy, bà một mình đấu với tám người. Chỉ là chồng bà là người hiểu biết chữ nghĩa, cho rằng không nên lấy của người khác thì hơn. Chồng bà từng dạy bà từ khi bà mười hai tuổi rằng, bị người khác nói là ham của rẻ, nặng hơn chút nữa thì khác gì mắng chửi là trộm cắp. Nhà ta phải giữ mặt mũi, đừng làm như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT