Cuối cùng thì vẫn về trễ.
Mới đi được hơn nửa đường về nhà, trời bên ngoài đã tối đen như mực.
"Ông mau ra xa kia mà đứng." Tú Hoa ngồi xổm bên vệ đường, không được tự nhiên giật giật hai chân, giọng điệu hết sức khó chịu nói.
Tuyết đọng trên đất quá dày, chỗ nông nhất cũng đến mắt cá chân bà. Tú Hoa người thấp bé, chân ngắn, coi như là ngồi bệt xuống tuyết, ngồi xổm rất không thoải mái.
Tả Lí Chính nhịn không được cười, không quay đầu nhìn Tú Hoa, lại trêu bà: "Tôi ra xa, bà không sợ à? Tối om om một mảnh, đồng không mông quạnh có hai người mình. Tôi cầm đuốc cho bà soi sáng, thế là tốt rồi, bị lửa nướng còn đỡ lạnh. Hơn nữa, tôi chẳng phải lo bà lại như vừa nãy, ngơ ngác ngẩn ngơ rồi ngã sấp mặt xuống đất?"
Vừa rồi, Tú Hoa thổ lộ hết lòng mình, nói ông theo đuổi nhanh quá, bà lấy chồng sớm quá, sẽ mất mặt lắm, còn chưa kịp nghe Tả Lí Chính đáp lời thì đã...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play