Bạch Ngọc Lan vỗ về Điềm Thủy đang nằm trên giường đất, dịu giọng: "Ngủ ngoan nào con."
"Cha con đâu?" Điềm Thủy hỏi.
"Cha con vừa về, mệt rồi."
"Thế mẹ con đâu? Con muốn ngủ với mẹ."
Bạch Ngọc Lan há miệng, ấp úng. Chuyện đó thì không được rồi. Người ta "tiểu biệt thắng tân hôn", cháu gái ba tuổi vào xem náo nhiệt gì. Nhưng Điềm Thủy cũng lớn rồi, không thể cứ dùng tay che mắt dỗ ngủ như trước kia được. Hồi bé, mỗi khi Điềm Thủy khó ngủ, Bạch Ngọc Lan chỉ cần dùng một tay che kín mắt con bé, tay kia ôm chặt, dỗ dành lắc lư là xong.
Bạch Ngọc Lan xoa xoa mái tóc mềm mại của Điềm Thủy, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cháu gái: "Mai rồi tìm mẹ. Sáng sớm là thấy ngay ấy mà. Con không nghe thấy cha con nói với lý chính à? Cha phải ở nhà mấy ngày liền đấy, không đi thành phố nữa đâu. Sau này có khi con lại còn thấy phiền cha ở nhà ấy chứ. À, Điềm Thủy này, con lại thì thầm với bà ngoại xem nào, dạo này con có ý tưởng gì hay không? Bà ngoại nghe xem có giúp con được không."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play