Sáng sớm ngày thứ hai bắt đầu một ngày mới ở nông thôn.
Tiểu Mạch vừa chải tóc cho Tú Hoa vừa hỏi: "Bà ngoại, tối qua bà ngủ ngon không ạ?"
Tú Hoa chấm chút nước lên tay, vuốt lại mấy sợi tóc mai rồi cười: "Ừ, ngủ ngon. Bọn nó vừa đi cái là trong phòng rộng hẳn ra. Mấy mẹ con ta, hai ba người một phòng, ngủ thoải mái hẳn. Ta cuối cùng cũng không phải nghe tiếng ngáy của cha con nữa rồi."
Trong bếp, Bạch Ngọc Lan cũng đang lẩm bẩm với Tiểu Đạo: "Con nói xem, lúc Đức Tử với mấy đứa nó ở nhà thì không thấy chật chội gì, nhưng bọn nó vừa đi là ai da, thấy phòng rộng hẳn ra, nhà mình không đến nỗi chật nữa."
Bạch Ngọc Lan nói xong, thấy con gái lớn không đáp lời, quay lại nhìn thì giật mình, vội vàng giật lấy cái muôi múc cám lợn, vừa làm thay Tiểu Đạo vừa cằn nhằn:
"Thôi con đừng khuấy cám lợn nữa. Sáng sớm ra, con đang nghĩ ngợi gì đấy? Cám lợn đang sôi ùng ục kia kìa, tay con còn dám để gần nồi thế hả? Coi chừng bắn lên mu bàn tay thì lại kêu mẹ. Với cả lửa con để nhỏ quá, lớn tướng rồi mà không để ý gì cả, lửa nhỏ thì cám không chín kỹ đâu, nhão nhoét ra thì lợn nhà mình chê đấy."
"Lợn nhà mình" – nhắc đến chuyện này thì lại nhiều chuyện để nói. Bạch Ngọc Lan lại khoe: "Con xem mẹ nấu này, có sánh không? Lợn nhà mình hôm qua ăn còn vẫy đuôi nữa chứ, chắc là thích lắm. Đúng là ai nuôi lợn thì lợn giống người ấy, ha ha, mẹ thấy lợn nhà mình còn giống Đức Tử ấy chứ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT