"Có nhân thì có quả", câu này quả không sai.
Hiện tại, Chu Hưng Đức dẫn theo Lục Tử, chẳng cần biết là nhà ai, cứ thế gõ cửa. Chỉ cần cất tiếng: "Người đến là con rể nhà Tả Phiết Tử ạ!", lập tức các nhà trong thôn Du Hàn đều có người ra đón. Hầu như lần nào người ra cũng là chủ nhà.
Ai thấy Chu Hưng Đức cũng niềm nở hỏi trước: "Bố mẹ về rồi à? Mau vào nhà đi, ngoài trời đang mưa đấy. Đừng đứng ngoài này."
Nếu phân biệt được vai vế từ bên nhà nhạc phụ, Chu Hưng Đức sẽ ngồi ngay mép giường đất, chủ động gọi người ta một tiếng "Ông cả ơi", "Chú Sáu ơi", "Bác Bảy ơi", "Cậu Tám ơi"... Nếu không rõ phải xưng hô thế nào, cứ nhìn mặt mà gọi "Chú, bác". Thường thì đoán mò trúng nhiều hơn trật. Nếu lỡ gọi sai, người ta sẽ chủ động sửa cho, giải thích: "Cháu gọi sai rồi, không phải gọi ta là chú đâu, từ bên nhà nhạc phụ cháu mà tính thì ta phải gọi cháu là dượng cả mới đúng."
Xong xuôi phần khách khí, Chu Hưng Đức mới bắt đầu vào chuyện chính. Anh chàng khéo léo "gặp người nói chuyện người". Ví dụ như, lúc này đến nhà cậu Tám, người mà trong mắt Chu Hưng Đức thuộc diện đặc biệt khó khăn, nhà đông con lại thiếu ăn. Vậy thì không đề cập đến chuyện mua bán gì khác. Chu Hưng Đức chỉ thẳng vào đống ngô non và cao lương đang chất dưới đất, bảo: "Cháu mua ngô mầm và cao lương mốc, cả rơm rạ nữa. Cháu trả tiền tươi cho cậu."
"Nhà cháu mua cái này làm gì? Có ăn được đâu. Ôi dào, nhà mình có mớ lương thực này còn thấy lo, cháu lại muốn mua. Này nhóc, nhạc phụ cháu có biết cháu đến nhà cậu mua mấy thứ này không đấy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT