Tam Bàn Tử uống hơi quá chén, kéo tay Chu lão gia tử oán trách:
"Nếu không phải cùng Lục Tử ở chung một thôn, thấy nó về đón người, cháu cũng chẳng biết Đức ca khó xử. Cháu nằng nặc đòi theo tới đấy."
Hắn chậc lưỡi một cái rồi nói tiếp:
"Chu gia gia, ông còn nhớ hồi cháu còn bé tí, cứ lẽo đẽo theo sau Đức ca chơi không? Còn ăn chực nhà ông mấy bữa cơm nữa chứ. Sau này, Đức ca không học tư thục nữa, không biết làm sao mà nó biệt tăm luôn. Ông cứ hỏi Lục Tử xem, cháu ở trong thôn, cứ gặp Lục Tử là lại hỏi thăm Đức ca dạo này thế nào. Mấy năm nay, thỉnh thoảng cháu gặp Đức ca ngoài đường, định kéo nó về nhà làm vài chén, hàn huyên tí cho nó khuây khỏa, nhưng nó cứ vội vội vàng vàng, hấp tấp đi ngay."
Tam Bàn Tử thở dài một tiếng:
"Haizz. Dăm ba bận như thế, cháu hiểu ngay. Đức ca không muốn về nhà cháu ăn cơm, cũng chẳng muốn ngồi tâm sự với cháu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT