"Đức ca, thật là ngài sao? Tiểu tử này có thể gọi ngài như vậy không?"
Cẩu Thặng Tử mười ba tuổi đã từng nghe danh Chu Hưng Đức, nhưng Chu Hưng Đức lại chẳng hề quen biết cậu. Cậu còn quá nhỏ, chưa đủ tầm để lọt vào mắt Đức ca. Có thể nói, hôm nay là lần đầu tiên Chu Hưng Đức và Cẩu Thặng Tử đối thoại, Thặng Tử vô cùng kích động.
Chu Hưng Đức nheo mắt nhìn thằng bé lấm lem bùn đất, khẽ cười, gật đầu: "Được chứ."
Cẩu Thặng Tử vội túm lấy em trai, định quỳ xuống. Chu Hưng Đức còn chưa đưa tiền bạc gì, cậu đã muốn quỳ lạy. Chỉ vì một chuyện xưa.
Năm ngoái, em trai cậu đói quá, lén ra ngoài đào trứng chim, bị ngã từ trên cây cao xuống, bất tỉnh nhân sự ngay dưới gốc cây. Nếu không phải đám người Chu Hưng Đức đi ngang qua thấy được, có lẽ em cậu đã không còn trên đời này rồi. Ai biết được, ngất xỉu dưới tàng cây một ngày một đêm sẽ ra sao? Có thể bị rắn độc cắn chết, hoặc bị dã thú ăn thịt.
Cẩu Thặng Tử nghe Lục Tử ca kể lại, lúc ấy Đức ca đang vội, nhưng vẫn không nỡ bỏ mặc, quay đầu trở lại bế em cậu đi. Vậy là vừa bận việc, vừa phó thác người tìm lang trung chữa bệnh, cho uống thuốc. Nghe nói, em cậu hôn mê còn vì đói lả, Đức ca còn sai Lục Tử ca đưa nửa túi bột ngô về cho hai anh em.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT