Tả lão hán ngất xỉu ngay cạnh con lợn vừa bị giết của cô con gái út.
"Mau, nước!"
Bạch Ngọc Lan vừa vỗ vào mặt chồng, vừa véo nhân trung, cuống cuồng tìm nước.
Lời này vốn dĩ không có gì sai. Dù là muốn tưới cho tỉnh, mắng cho tỉnh hay cho uống, người hôn mê cần nước là lẽ thường. Nhưng bà ta lại không ngừng nháy mắt với Tiểu Đậu, đồng thời đẩy ly nước mà mấy người trong thôn đưa tới. Ý bà ta là muốn "thần tiên thủy", không cần nước thường.
Tú Hoa giật phắt tay Bạch Ngọc Lan, trách mắng: "Làm gì thế hả? Người ta cho nước còn không chịu nhận, đây cho cái này mà uống này, không ai dùng đâu, mau cho ông ấy uống đi." Nói rồi bà nhét mạnh ống trúc vào tay Bạch Ngọc Lan.
Tú Hoa thầm mắng trong lòng: "Đồ ngốc nghếch, còn nháy mắt, sợ người ta không biết nhà ngươi có bí mật gì trong nước à? Đúng là có gì giấu giếm thì đừng có nói thật với loại người không biết giữ mồm giữ miệng này. Chưa cần người ngoài phát hiện, tự mình đã hự bẹp bụng mặt đỏ tía tai, để người ta nhìn ra mánh khóe."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT