CHƯƠNG 6: Những dòng code của bóng tối
Bàn phím lách cách vang vọng trong căn phòng nhỏ. Lâm Tịch Nguyên nghiêng người, đôi mắt sáng như sao, phản chiếu ánh sáng xanh lặng lẽ từ màn hình. Dòng lệnh chạy dài, từng ký tự như sợi tơ mảnh đan thành mạng lưới khổng lồ.
Cậu đã từng viết vô số code xuyên qua các thế giới, từ tường lửa giả lập cho tới các hệ thống tự động hóa phức tạp. Nhưng lần này khác. Đây không chỉ là một bức tường phòng thủ. Đây là một hệ thống chiến đấu ẩn hình – một sinh vật bằng dữ liệu, có thể tự học, tự phản ứng, và thậm chí cắn trả kẻ dám chạm vào.
Ngón tay cậu lướt đi nhanh đến mức gần như không nhìn thấy. Mỗi lần ntyt
“Khung xương… hoàn tất.” – Lâm Tịch Nguyên lẩm bẩm, nhấp một ngụm nước.
Cơ thể Omega cấp cao của cậu, sau khi được hệ thống tái tạo, mạnh mẽ hơn nguyên chủ gấp nhiều lần. Nhưng dù vậy, cảm giác mệt mỏi vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Ký ức của nguyên chủ vẫn còn đó: chuỗi ngày tập luyện liên tục, đói khát triền miên, cộng thêm áp lực từ công ty giải trí. Chỉ cần sơ suất, thân thể yếu đi, là cậu dễ rơi vào trạng thái hụt hơi.
Nhưng bù lại, bản năng Omega cấp cao đem đến cho cậu sự nhạy bén khác thường. Trực giác bén như dao, khả năng cảm nhận dòng dữ liệu tựa như hơi thở. Trong thế giới công nghệ tối tăm này, đó chính là ưu thế tuyệt đối.
Trong khi cậu gõ, diễn đàn ngầm ở nơi khác đang rì rầm. Có một vài nick ẩn, chuyên theo dõi động tĩnh của Nyx, cố thử lần dấu vết.
“Định vị không có… hắn giấu IP quá sạch.”
“Mạng nhảy 7 tầng proxy, ảo quá… không giống người mới.”
“Có khả năng hắn thuộc về một nhánh ẩn nào đó của tổ chức lớn.”
Họ thử chọc vào tường lửa xung quanh tài khoản Nyx – và ngay lập tức bị bật ngược ra, như đâm vào lưới dao. Một hacker ẩn danh chửi thề trong bóng tối: “M* nó, còn để lại gói phản hồi giả! Hắn biết mình bị theo dõi từ trước rồi!”
Thế giới ngầm càng lúc càng lan tin: <Nyx không chỉ mạnh, mà còn cực kỳ cẩn trọng.>
…..
Lâm Tịch Nguyên hoàn toàn không để tâm đến trò mèo kia. Mắt cậu dán chặt vào màn hình, từng dòng chữ chạy xuống như nước. Cậu dựng nên một lớp tường ảo – một vùng dữ liệu mồi nhử, khiến bất kỳ ai chạm vào cũng tưởng như đã xâm nhập thành công. Thực chất, tất cả đều rơi vào mê trận, bị hút sạch dữ liệu cá nhân rồi đẩy văng ra ngoài.
Cậu gọi nó là “Thiên La Võng”.
“Xong phần lõi.” – cậu gõ nhanh, môi hơi nhếch.
Phần còn lại chính là cơ chế phản công. Một đoạn code chặn không chỉ kẻ xâm nhập, mà còn phản hồi dữ liệu sai lệch, khiến đối phương tự hủy hệ thống mình. Nếu đặt tên, đây chẳng còn là “phòng thủ” nữa, mà là một thanh kiếm ẩn dưới lớp áo giáp.
Giữa lúc ấy, trong một cao ốc ở trung tâm thành phố, ánh sáng màn hình xanh phản chiếu lên gương mặt sắc bén của Thẩm Dực An. Anh ngồi bắt chéo chân, một tay cầm cốc cà phê, tay kia lướt trên màn hình. Hệ thống cấp dưới gửi tới báo cáo mới nhất:
“Chúng tôi đã thử theo dõi Nyx, nhưng đều thất bại. Tường lửa hắn dựng nên còn phức tạp hơn cả mô hình công nghiệp. Thậm chí…” – giọng nhân viên run run – “Có người trong nhóm bị đánh ngược, mất sạch dữ liệu phụ.”
Dực An đặt cốc xuống, khóe môi cong lên: “Thú vị.”
Anh không giận, ngược lại ánh mắt sáng rực. Bao năm qua, anh quen nhìn những kẻ tự xưng hacker đều chỉ dừng ở mức công cụ. Nhưng Nyx… giống như một kẻ từ trong bóng tối bước ra, với khí thế khiến cả những kẻ sừng sỏ phải dè chừng.
“Cứ tiếp tục quan sát. Đừng chạm vào hắn nữa.” – Anh dặn dò cấp dưới kĩ càng. – “Loại người này, càng đuổi, càng biến mất. Ta muốn hắn tự đến gần.”
Trong căn phòng cũ nát, Lâm Tịch Nguyên ngả lưng ra ghế. Toàn bộ cấu trúc hệ thống đã gần xong. Cậu lưu lại bản thử nghiệm đầu tiên, chạy qua vài đoạn tấn công giả lập.
Màn hình nhấp nháy.
[ Đợt tấn công thứ nhất – bị chặn. ]
[ Đợt tấn công thứ hai – tự động thích ứng, vá lỗ hổng trong 3 giây. ]
[ Đợt thứ ba, tấn công sâu – hệ thống phản hồi bằng một gói dữ liệu giả, khiến bên kia nhận nhầm đường, tự khóa IP. ]
Tất cả đều mượt mà, Lâm Tịch Nguyên khẽ nhếch môi. “Đúng rồi… đây mới là thứ ta muốn.”
Bỗng dưng, cơ thể truyền đến một cơn choáng nhẹ. Hệ thống thần kinh của Omega phản ứng sau nhiều giờ căng thẳng. Cậu nhắm mắt lại, hít sâu, buông bàn phím một lát.
“Không được để thân thể này kéo chậm tiến độ.” – cậu thầm nhủ.
Lấy một viên thuốc bổ trong không gian ra uống, cậu nằm xuống giường vài phút. Trái tim vẫn đập nhịp mạnh, nhưng trong đôi mắt, ánh sáng kiên định chưa từng lay chuyển. Bởi cậu biết, bản hợp đồng này chỉ mới là khởi đầu. Một khi hệ thống này tung ra, cái tên Nyx chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà không chỉ thế giới ngầm, mà cả các thế lực sáng tối đều muốn chạm tới.
Nhưng đó chẳng phải điều cậu mong sao?
Một thế giới EABO với những kẻ quyền lực. Cậu, Lâm Tịch Nguyên, đã chọn ở lại đây – thì phải đứng trên sân khấu sáng nhất, dù là bằng ca hát, hay bằng những dòng code nhuốm màu đêm tối.
Đêm dần qua. Ngoài kia, thành phố vẫn náo động. Trong căn phòng nghèo nàn, ánh sáng màn hình vẫn sáng, soi rõ bóng dáng một người đang dệt nên luật chơi mới cho cả bóng tối. Ở một góc khác của thành phố, một vài đôi mắt lặng lẽ theo dõi, mưu tính, nhưng đều nhận ra cùng một điều:
《 Nyx không phải con mồi. 》
《 Nyx chính là thợ săn. 》