Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Trạch Tây.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Diệp Trạch Tây cũng bị phê bình sao?”
“Không biết được.”
“Thang Cảnh cũng không tránh được, tôi cảm thấy Diệp Trạch Tây cũng…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe được giọng của Đan Trạch Vũ truyền đến: “Biểu hiện của cậu vào ngày hôm qua làm tôi rất kinh ngạc, nếu không phải vẫn là gương mặt cậu, thì tôi còn tưởng có người khác thay cậu lên biểu diễn. Cậu đã cho khán giả thấy một sân khấu vô cùng xuất sắc.”
Đan Trạch Vũ suốt cả buổi sáng đều nghiêm mặt quở trách người khác, đây vẫn là lần đầu tiên mở miệng khen, không ít người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Đúng là ngày hôm qua Diệp Trạch Tây đã khiến rất nhiều người kinh diễm.
Ngay cả bản thân Diệp Trạch Tây cũng có chút ngoài ý muốn.
Đan Trạch Vũ thu lại vẻ nghiêm túc, khóe miệng cũng mang theo ý cười: “Về sau nhớ giữ vững phong độ này, đương nhiên, cũng đừng lại đi theo đuổi người ta, để tâm vào sự nghiệp thì vẫn tốt hơn.”
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ người ở đây đều không nhịn được mà bật cười, còn thuận tiện quay sang trêu ghẹo nhìn Thang Cảnh.
Thang Cảnh chỉ cười cười, không nói gì.
Diệp Trạch Tây cũng nghe ra ý trêu đùa trong giọng nói của Đan Trạch Vũ, cậu vô tội đáp: “Không có cách nào, tình yêu đến thì ngăn cũng không được.”
Đan Trạch Vũ nghe xong liền bật cười vui vẻ.
Khuất Tiêu cũng theo đó mà nở nụ cười: “Nhưng nhất định cậu phải tự kiềm chế một chút, đừng phụ lòng mong đợi của chúng tôi. Cậu hẳn là không biết, Hạ lão sư vốn yêu cầu cực kỳ cao, hôm qua lúc nhận xét chẳng hề khen ai, duy chỉ có khen cậu thôi! Anh ấy thật sự rất thích cậu đấy!”
Nói xong, các thí sinh tại chỗ vừa kinh ngạc vừa có chút nghi hoặc.
Cái gì?
Thích?
Khóe miệng Thang Cảnh đang cười cũng hơi cứng lại, ngẩng mắt nhìn về phía Hạ Cẩn Quân.
Lúc này Khuất Tiêu mới chợt nhận ra mình lỡ lời, đang định tìm cách sửa lại thì đã nghe Diệp Trạch Tây nói: “Khó mà được như vậy, chẳng lẽ chỉ để một mình Hạ lão sư thích tôi thôi sao? Khuất lão sư, Đan lão sư, chẳng lẽ hai người không thích tôi?”
Khuất Tiêu sững sờ.
Thấy thế, Diệp Trạch Tây làm bộ khổ sở: “Xem ra tôi vẫn chưa đủ cố gắng, vậy tôi sẽ nỗ lực thêm để cả Khuất lão sư lẫn Đan lão sư cũng thích tôi nữa mới được.”
“Này này, tôi còn chưa nói gì mà sao cậu đã tự diễn luôn thế?” Khuất Tiêu dở khóc dở cười, biết Diệp Trạch Tây đang giúp mình gỡ rối, nên trong lòng cũng có chút cảm kích mà nhìn cậu một cái.
Hạ Cẩn Quân khẽ cười, đúng lúc cầm lấy micro: “Ừm, kỹ thuật diễn không tồi, thật sự không muốn suy nghĩ đến việc đóng phim sao?”
Trong mắt Diệp Trạch Tây hiện lên tia kinh ngạc, trong lòng thầm kêu khổ, sao người này còn chưa bỏ qua cơ chứ?
“Thôi thôi,” Diệp Trạch Tây xua tay, làm bộ không hiểu ý Hạ Cẩn Quân, “Loại người như tôi vừa nhìn đã thấy không hợp để ăn cơm đó trong giới đâu.”
Đan Trạch Vũ nghe xong buồn cười, theo bản năng liền hỏi: “Vậy cậu cảm thấy mình hợp ăn cơm gì?”
Khóe miệng Diệp Trạch Tây cong lên, đôi mắt sáng rực, thần thái bỗng trở nên phóng túng, ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt cũng toát ra vẻ đắc ý.
“Có lẽ —” Diệp Trạch Tây kéo dài giọng.
Đan Trạch Vũ lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe Diệp Trạch Tây nói: “Cơm của phú nhị đại đi.”
Khuất Tiêu: “Phốc.”
Một hơi của Đan Trạch Vũ liền nghẹn ở cổ họng, khó mà nuốt xuống, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Cẩn Quân.
Khóe môi Hạ Cẩn Quân khẽ cong, nhưng lại quay đầu đi, giả bộ như không thấy dáng vẻ chật vật của bạn tốt.
Đan Trạch Vũ: “……”
Cuối cùng, Khuất Tiêu đã đứng ra bảo Diệp Trạch Tây đừng giả nghèo nữa.
Diệp Trạch Tây có chút bất lực. Tại sao cậu lại nói cậu nghèo?
Cậu rõ ràng là nghiêm túc mà.
Nhưng hiển nhiên, đại đa số người ở đây đều cho rằng Diệp Trạch Tây chỉ đang nói đùa, mọi người cười rộ lên, hoàn toàn không để trong lòng.
Chỉ có Thang Cảnh, ở nơi camera không chiếu tới, âm thầm siết chặt nắm tay.
Phần lớn mọi người đều coi lời Hạ Cẩn Quân nói về việc đóng phim điện ảnh là chuyện đùa, bởi họ không biết lý do Hạ Cẩn Quân đến tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》.
Thang Cảnh và Hạ Cẩn Quân cùng công ty quản lý, trước đây Thang Cảnh từng vô tình nghe người đại diện nhắc tới, Hạ Cẩn Quân tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》 là để chuẩn bị cho buổi tuyển vai cho bộ phim mới.
Người biết chuyện này vốn đã ít lại càng ít hơn, mà Thang Cảnh là một trong số đó.
Người đại diện còn đặc biệt dặn dò Thang Cảnh phải biểu hiện thật tốt, nếu thật sự có thể được lựa chọn thì cho dù kỹ thuật diễn còn chưa xuất sắc, thì đó cũng là một cơ hội rèn luyện hiếm có.
Nghĩ đến những lời vừa rồi Hạ Cẩn Quân nói với Diệp Trạch Tây, khóe môi Thang Cảnh hơi mím lại, có chút căng thẳng.
Lời bình kết thúc rất nhanh, Lệ Xương Kiến cho mọi người nghỉ ngơi ngắn một lát, sau đó tiếp tục chuẩn bị công bố danh sách đào thải.
Chỉ là, chuẩn bị phải tuyên bố danh sách đào thải thì còn ai có thể thả lỏng được nữa chứ? Không khí trong phòng thu còn khẩn trương hơn cả buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.
Muốn nói người duy nhất không căng thẳng, e rằng chỉ có Diệp Trạch Tây, thậm chí cậu còn tranh thủ lúc rảnh lấy điện thoại ra.
Vừa mở WeChat, khung thoại của Ngụy Lê Phi liền hiện con số chói mắt, 99 tin nhắn chưa đọc.
Diệp Trạch Tây ấn mở, mới phát hiện thì ra Ngụy Lê Phi nói muốn giới thiệu cho cậu mãnh 1 chất lượng cao không phải lời nói đùa.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, cậu đã nhận được hơn mười mấy lời mời kết bạn mới.
Diệp Trạch Tây lập tức có chút cạn lời.
Diệp Tử: Cậu giới thiệu cho tôi toàn là cái gì vậy?
Ngụy: Mau đồng ý kết bạn đi! Tiểu sử cơ bản của bọn họ tôi đều chia sẻ cho cậu rồi, ảnh chụp cũng có luôn.
Ngụy: Cậu yên tâm! Tôi lựa chọn kỹ càng, đảm bảo sạch sẽ, chỗ nào cũng ổn!
Ngụy: Nếu có người cậu không thích, cậu có thể không cần đồng ý, chọn hai người hợp mắt rồi trò chuyện, đỡ cho cậu phải cô đơn suốt hai tháng trong chương trình.
Ngụy: Có phải cậu đã thấy nở hoa trong lòng rồi không?
Diệp Trạch Tây: “……”
Thả cậu cái đầu quỷ ấy!
Diệp Trạch Tây chỉ trả lời lại một chữ: “Cút.”
Còn mười mấy lời mời kết bạn kia, Diệp Trạch Tây không ngoại lệ, toàn bộ ấn từ chối.
Cậu cũng không biết Ngụy Lê Phi tìm mấy người đó từ đâu ra, trong đó thậm chí còn có một người để lại ghi chú trong lời mời: Nếu không nhìn qua kịch bản trước đã…
Đề cử chẳng phải đều là người để yêu đương sao? Yêu đương mà cũng phải xem kịch bản à?
Đáng sợ thật.
Tốc độ ấn từ chối của Diệp Trạch Tây lập tức nhanh hơn.
Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ của các giám khảo, điện thoại của Hạ Cẩn Quân vang lên một tiếng nhắc nhở.
Nhận được tin nhắn bị từ chối, trên mặt Hạ Cẩn Quân không hề lộ vẻ bất ngờ, hiển nhiên sớm đã đoán được kết quả này.
Xem ra, còn phải chờ thêm một chút.
Hạ Cẩn Quân cất di động đi, không vội, thời gian vẫn còn.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, buổi ghi hình tiếp tục.
Trong tay Đan Trạch Vũ chính là danh sách đào thải lần này, hắn cũng không cố tình làm căng thẳng, trực tiếp bắt đầu công bố.
Đọc xong năm mươi cái tên, cả trường quay lập tức yên lặng.
Đan Trạch Vũ dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Thật xin lỗi, cũng thật đáng tiếc, nhưng lần này hành trình của các bạn chỉ có thể dừng lại tại đây.”
Vừa dứt lời, Diệp Trạch Tây liền nghe thấy bên cạnh có một nam sinh khẽ sụt sịt. Đó là Tuyên Tuyền, cùng tổ với cậu.
Diệp Trạch Tây có chút hoảng hốt, trong lòng không kìm được nhớ lại chính mình năm đó.
Chỉ là, cậu thiếu niên năm đó đã sớm bị sức nặng của cuộc sống mài mòn mất những góc cạnh, một thân một mình bước vào cái nồi nhuộm màu gọi là giới giải trí, liều mạng bò lên.
Bò quá nhanh, cho nên khi đó cậu hoàn toàn không để ý đến những người bị bỏ lại phía sau có dáng vẻ như thế nào.
Trước mặt Tuyên Tuyền bỗng xuất hiện một tờ khăn giấy sạch sẽ.
Đó là một bàn tay với khớp xương rõ ràng, da trắng, ngón tay thon dài.
Tuyên Tuyền hơi sững lại, theo bản năng ngẩng đầu, vừa nhìn liền phát hiện đó là Diệp Trạch Tây nên nhất thời ngạc nhiên ngay tại chỗ.
“Cuộc sống chính là một chuyến hành trình, 《Thời Đại Thần Tượng》 chỉ là khởi đầu của cậu, không phải điểm dừng.” Giọng Diệp Trạch Tây nhàn nhạt.
Tuyên Tuyền ngơ ngẩn nhìn Diệp Trạch Tây.
Diệp Trạch Tây thấy dáng vẻ này của Tuyên Tuyền, trong lòng khẽ thở dài.
Cậu chịu không nổi nhất chính là cảnh tiểu soái ca khóc, mà Tuyên Tuyền khóc đến mức đôi mắt đỏ hoe cả lên.
Cậu hơi nghiêng người, vươn tay phải, ngón tay thon dài kẹp tờ khăn giấy, khẽ chạm vào khóe mắt ướt át của Tuyên Tuyền.
Khuôn mặt cậu dịu dàng, giống như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá: “Đừng khóc.”
Giọng Diệp Trạch Tây rất nhẹ.
Giống như một sợi lông chim lướt qua trái tim, khiến tim Tuyên Tuyền trong nháy mắt run rẩy loạn nhịp.
Khoảnh khắc ấy, Tuyên Tuyền nghe thấy rõ tiếng tim mình đập cuồng loạn trong lồng ngực.
Giây tiếp theo, nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn.
Diệp Trạch Tây lập tức có chút luống cuống tay chân.
Sao lại càng dỗ lại càng khóc thêm vậy chứ?
Động tĩnh bên này không nhỏ, xung quanh có vài ánh mắt nhìn sang.
Ngay khi Diệp Trạch Tây còn đang lục tung đầu tìm lời an ủi, thì đạo diễn đã bước lên sân khấu, tuyên bố toàn bộ thí sinh bị loại xuống sân khấu.
Tuyên Tuyền lúc này mới nhận lấy tờ khăn giấy trong tay Diệp Trạch Tây.
Khi đi về phía trước, Diệp Trạch Tây nghe được cậu thiếu niên mang theo giọng mũi, nhỏ giọng nói với mình: “Cảm ơn.”
Diệp Trạch Tây thoáng sững lại, không nhận ra sắc hồng sau kẽ tóc của Tuyên Tuyền đã lan tới tận vành tai.
Thấy một màn này, Đan Trạch Vũ dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào bạn bên cạnh, đưa mắt ra hiệu.
Sắc mặt Hạ Cẩn Quân không đổi, chỉ có khóe môi hơi cong, lộ ra ý cười nhạt.
Trong lòng hắn lại càng hài lòng với buổi tuyển chọn này.
Những thí sinh bị loại nhanh chóng rời khỏi, thậm chí còn chưa kịp để lại chút thương cảm cho những người còn lại, buổi ghi hình liền tiếp tục.
Lẽ ra tiếp theo sẽ công bố thứ hạng trận công diễn đầu tiên, nhưng trước khi công bố, Đan Trạch Vũ lại thông báo cho các thí sinh còn lại về cơ chế đào thải của vòng công diễn thứ hai trước.
Trong vòng kế tiếp, 50 thí sinh còn lại sẽ được chia thành 10 nhóm, mỗi nhóm 5 người, sau đó từng nhóm sẽ tiến hành PK với nhau.
Trong mỗi nhóm, 4 thí sinh đứng đầu sẽ tiếp tục đấu PK theo hình thức 2 đấu 2. Hai người thắng sẽ trực tiếp thăng cấp, còn thí sinh thất bại sẽ rơi vào nhóm thất bại. Bằng cách đó, sẽ sinh ra 10 thí sinh được thăng cấp trực tiếp.
Toàn bộ những người còn lại trong nhóm thất bại sẽ tiếp tục đấu PK theo cặp. Kết quả sẽ dựa vào số phiếu của khán giả tại chỗ cùng với phiếu bầu của giám khảo, ai có phiếu cao thì thăng cấp, còn lại sẽ bị loại toàn bộ.
Đáng nói là, ở vòng công diễn thứ hai, ngoài tiết mục theo nhóm, tất cả thí sinh còn phải chuẩn bị thêm hai tiết mục cá nhân, cực kỳ thử thách năng lực. Hơn nữa, danh sách đào thải lần này sẽ được quyết định ngay tại hiện trường.
Càng đi tiếp, con đường thăng cấp lại càng khốc liệt.
Nghe xong quy tắc mới, không ít thí sinh đều biến sắc.
“Bọn em sẽ được chia nhóm thế nào ạ?” rốt cuộc cũng có người không nhịn được, giơ tay hỏi.
Khóe môi Đan Trạch Vũ hơi cong: “Hỏi rất hay. Phân nhóm đương nhiên không thể tùy tiện. Thành viên trong nhóm của các cậu ở vòng hai sẽ dựa trực tiếp vào thành tích ở vòng một mà phân.”
“Có ý gì vậy?”
Khuất Tiêu cười, tiếp lời: “Nói cách khác, chỉ có thí sinh trong top 10 mới được quyền chọn đồng đội, còn những người khác thì chỉ có thể bị chọn.”
Vừa dứt lời, cả trường quay lập tức ồn ào thảo luận.
“Nếu người đứng nhất chọn thêm bốn người trong top 10, vậy nhóm đó chẳng phải vô địch luôn sao?”
Các thí sinh nghĩ đến, tổ đạo diễn tự nhiên cũng nghĩ đến.
Cho nên, quy tắc chọn đồng đội còn có một hạn chế, top 10 chỉ được chọn tổ viên trong số 40 người còn lại.
Lúc này, các thí sinh mới tạm yên tâm.
“Như vậy, kế tiếp, tôi sẽ bắt đầu công bố từ hạng 50 đến hạng 30.” Đan Trạch Vũ lấy danh sách ra.
Danh sách đào thải đã có, cho nên không khí khi công bố xếp hạng cũng không còn căng thẳng như trước.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người chưa được gọi tên, Diệp Trạch Tây và Thang Cảnh.
Ánh mắt cả trường quay đều dồn lên hai người.
Hạ Cẩn Quân mỉm cười, nhìn về phía họ, cầm micro: “Kế tiếp do tôi công bố, người đạt hạng nhất trong trận công diễn đầu tiên, chính là —”
“Xin chúc mừng Diệp Trạch Tây!”