“...Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Chu Thái Khang lẩm bẩm. Sau khi Thành Trấn Anh lảo đảo bỏ đi trông như sắp chết, mọi người chỉ đứng nhìn quanh mà không biết phải làm gì.
“Tôi đã bị ghét hoàn toàn rồi.”
Lưu Dĩ Thuỵ cũng giả vờ tỏ ra bình tĩnh, nhưng tâm trạng anh ta không hề tốt khi chứng kiến Trấn Anh làm ra vẻ mặt đau khổ đến mức suýt khóc. Dù đã cố lạnh lùng, che giấu hết sự chân thành, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đó, anh như bị một mũi giáo đâm vào tim.
Tôi đã nghĩ cậu ta chỉ là một món đồ chơi thú vị.
‘Tôi đã không cảm thấy gì cả khi cậu ta từng khóc lóc cầu xin tình yêu và sự quan tâm trước đây...’
Đến mức anh ta có ảo giác rằng Trấn Anh đang khóc, dù thực ra cậu ta không hề rơi nước mắt, chỉ đơn giản là làm vẻ mặt ghê tởm. Nghe thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng anh ta đã bị lay động trong giây lát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play