Vài năm gần đây, Hoàng đế dần không còn để tâm triều chính.
Thứ nhất là vì long thể bất an, tinh thần mỏi mệt; thứ hai là vì hai vị hoàng tử đã trưởng thành, được phân phó công việc.
Nhất là sau khi lập Thái tử, Thái tử chủ trì triều vụ, Hoàng đế gần như không gặp đại thần nữa.
Tuy vậy, Lương Tự khanh là lão thần chốn triều đình, sau lưng lại có thế gia họ Dương, trước mặt Hoàng đế cũng có vài phần thể diện, nên được triệu vào cung cũng chẳng có gì lạ.
Sở Lam nghe vậy liền thấy yên tâm phần nào, nghĩ thầm Lương Tự khanh nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn tên tiểu thừa Đặng Dịch kia.
Chẳng bao lâu, Lương Tự khanh đã trở về, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi, trên vai thậm chí còn dính vết trà, như thể bị người hắt lên?
Ai dám hắt trà vào người Lương Tự khanh?
Sở Lam không khỏi chăm chú nhìn vào vai ông ta. Lương Tự khanh thấy vậy liền thoáng giận dữ, nhưng rồi nén xuống, chủ động chào hỏi: “Sở tiên sinh đợi lâu rồi,” rồi hỏi ông đến có việc gì.
Sở Lam bèn đem chuyện Sở Chiêu kể lại, đặc biệt nhấn mạnh Đặng Dịch càn rỡ ra sao, giận dữ nói: “Con bé kia có lỗi thì chỉ có đại nhân mới có thể giáo huấn, hắn lấy quyền gì mà can thiệp, tưởng mình là ai?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play