Căn phòng này không lớn, được ngăn thành ba phần: có buồng ngủ, có khách sảnh, lại có cả thư phòng.
Đây là nơi cư trú giản dị nhất trong hai kiếp của Sở Chiêu.
“Gấp rút trong hai tháng, cuối cùng cũng kịp dựng xong.” Mộc Miên Hồng khi ấy nói với nàng, bộ dáng như trút được gánh nặng, vừa giúp nàng quấn chặt áo choàng, vừa tiện tay vuốt má nàng, “Ta còn sợ không có chỗ cho đứa con ngoan của ta ở nữa kia.”
Suốt dọc đường, Sở Chiêu vẫn luôn nghe mẫu thân gọi mình bằng đủ thứ tên thân mật. Giờ đây đầu óc đã minh mẫn, nàng cảm thấy hơi ngượng, tựa như mình càng lớn lại càng nhỏ bé đi.
“Có nương ở đâu, sao có thể không có chỗ cho con ở.” Nàng cũng thuận miệng đáp một câu, có phần ngượng ngùng.
Tiểu Mạn khi ấy đứng bên cạnh trợn mắt nhìn hai người họ.
Sở Chiêu nghĩ lại, nở nụ cười, ngồi xuống bên bàn án. Tiểu Mạn lại chạy ra ngoài, bưng mâm thịt dê vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT