Khi Đặng Dịch bị kéo vào mật thất phía sau tường sách, nơi khóe mắt hắn lấp ló ánh lửa bốc lên, kế đó là tiếng huyên náo cũng bị cánh cửa đóng kín chắn lại bên ngoài.
“Ta còn chẳng biết trong nhà mình lại có mật thất và địa đạo,” Đặng Dịch nói. Mật thất thực chất chỉ là một vách tường rỗng, chớp mắt đã tiến vào địa đạo.
Hắn nhìn Thiếu niên Tiêu Tuân đang đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng, ung dung.
Địa đạo tối tăm không thấy rõ dung mạo thiếu niên, nhưng vẫn nghe được giọng nói mang ý cười của hắn vang vọng.
“Bởi vì kinh thành đối với Thái phó mà nói, chỉ là nơi dừng chân,” hắn nói, “Nhưng đối với phụ vương ta, nơi này là nhà.”
“Phụ vương ta từ nhỏ đã bị đuổi khỏi kinh thành, suốt đời mong muốn trở về. Lo sợ quên mất quê nhà, nên từng ngõ ngách nơi đây, kể cả bố cục đường phố, nhà cửa, cây cối, đều sai người tìm hiểu kỹ càng.”
“Nhất là những phủ đệ xa hoa này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play