Kinh thành đồn đãi rằng điều khiến Sở Lăng mê đắm là một thôn phụ, một tiểu gia bích ngọc. Dù chẳng lấy gì làm thể diện, song cũng là chuyện thường tình—các công tử thế gia lúc còn niên thiếu bị sắc đẹp mê hoặc, chuốc lấy trò cười, vốn chẳng phải hiếm.
Nhưng sự thực lại không phải là tiểu gia bích ngọc thôn phụ nào, mà là đầu lĩnh sơn tặc, loại người giết người cướp của.
Tướng quân đi tiễu phỉ lại phải lòng mỹ nhân đầu lĩnh sơn tặc—nếu việc này truyền ra, thì không còn là trò cười, mà là chấn động thiên hạ.
Thậm chí còn có thể bị chỉ trích và truy tội.
E rằng Hoàng đế cũng bởi chuyện này mà sinh lòng xa cách với Sở Lăng?
“Phụ thân, người bị sơn tặc mê hoặc, thả người đi, sau cùng còn trách cứ Hoàng thượng. Nay nghĩ lại, con cảm thấy bệ hạ đối với người quả thật là khoan dung rồi.” Sở Chiêu nói: “Người đúng thật là một vị thần tử khiến người ta nhức đầu.”
Sở Lăng bật cười ha hả: “Khi ta còn trẻ, còn lợi hại hơn A Cửu nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play