Nếu như Sở Chiêu biết lúc nàng rời khỏi kinh thành, Tạ Yến Lai đang đứng trên tường thành nghĩ ngợi như vậy, nhất định sẽ mắng hắn là “mồm quạ đen”.
Khi trong khe núi lửa cháy hừng hực, tên bay đầy trời, Sở Chiêu quả thực rất muốn mắng người, nhưng lại không biết nên mắng ai.
Mắng chính mình ư? Rõ ràng biết lúc này rời khỏi kinh thành thì đường đi tất nhiên chẳng yên ổn, nhưng chỉ vì nguy hiểm mà không đi nữa sao? Dù nghĩ thế nào, nàng cũng vẫn sẽ đi, vậy thì cũng chẳng cần trách cứ bản thân làm gì.
Mắng bọn cường đạo? Nhưng đến giờ còn chưa biết rốt cuộc bọn chúng là ai.
Dọc đường vốn dĩ hết sức suôn sẻ.
Đoàn người theo Sở Chiêu không nhiều, Tiểu Mạn mang theo mười người, phụ nữ và trẻ con đều lưu lại kinh thành. Dĩ nhiên, những phụ nữ ấy chẳng phải yếu kém gì, thậm chí bởi vì ít bị chú ý nên càng có sức sát thương. Bên phía Long Uy Quân, Tạ Yến Lai muốn đưa cho nàng một nửa số quân —— Sở Chiêu chỉ biết đổ mồ hôi lạnh, nàng là muốn ẩn giấu hành tung, chứ đâu phải muốn đi tới đâu cũng như sấm động mây dậy.
Cuối cùng, Sở Chiêu chỉ lấy mười người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT