Lâm Thanh Uyển vẫn chưa biết cuộc nói chuyện của nàng và Từ đại phu đã gây ra biết bao nhiêu chuyện, càng không hay biết mẹ chồng mình sắp đến Tô Châu thăm nàng. Lúc này, nàng đang chắp tay sau lưng đi trên những cánh đồng, nhìn những bông lúa mì vàng óng, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Năm nay lúa mì chắc là được mùa rồi?”
“Vâng,” Phương Đại Đồng đi theo Lâm Thanh Uyển cười toe toét: “Các lão nông đều nói tiếc quá, nếu trồng thành lúa mì mùa đông thì thu hoạch sẽ còn nhiều hơn nữa.”
“Hơn nữa lúa mì mùa đông ăn ngon hơn.” Lâm Thanh Uyển tiếc nuối một chút: “Nhưng không sao. Năm ngoái không kịp, năm nay thu hoạch xong là có thể chuẩn bị gieo trồng lúa mì mùa đông rồi.”
Phương Đại Đồng xoa xoa tay, tỏ vẻ khó xử: “Nhưng cô nương, không cho đất nghỉ, e là không đủ phân bón.”
“Không phải còn ba tháng nữa sao? Thu hoạch lúa mì xong thì làm thêm phân bón rồi rải lên, bồi dưỡng lại đất.”
“Chỉ là không có phân thôi. Chúng ta đã mua không ít phân từ bên ngoài, nhưng vẫn không đủ.” Phương Đại Đồng nói chuyện này với cô nương vẫn thấy hơi ngại, khuôn mặt đen sạm hơi ửng đỏ: “Đầu xuân năm nay điền trang của chúng ta đã… khụ khụ… bao hết những thứ ở phía tây thành, bây giờ còn chưa vào đông, các thôn đã thỏa thuận với những người chuyên thu phân ở trong thành rồi, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ mua được khoảng một phần tư.”
Lâm Thanh Uyển tò mò hỏi: “Các ngươi ủ phân thế nào mà nhiều phân như vậy vẫn không đủ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT