Chu thứ sử thấy con trai im lặng, tưởng hắn đã hiểu ra, liền vỗ mông đứng dậy định đi.
“Phụ thân,” Chu Thông kinh ngạc trợn tròn mắt, “người bị thương là con, tại sao con lại phải đi xin lỗi?”
“Là ngươi gây trò nghịch ngợm trước, ngươi không đi xin lỗi thì ai đi?” Chu thứ sử liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi còn mong Lâm huyện chúa đến xin lỗi ngươi?”
Chu Thông ấp úng: “Nàng ấy cũng không biết là con mà, chuyện này cứ thế cho qua có được không?”
Thấy vẻ mặt phụ thân kiểu “Ngươi là đồ ngốc à”, Chu Thông không thể nói thêm được nữa.
Chu thứ sử nhìn con trai, vẻ mặt khó nói: “Con à, không phải ai cũng ngu ngốc như con. Ba người các ngươi bị thương không đến học xá, chẳng lẽ Lâm huyện chúa không biết chuyện hôm qua là do các ngươi làm? Không chỉ Lâm huyện chúa, ba cô gái nhỏ nhà Thượng gia cũng đã biết rồi. Lát nữa con cũng phải đến xin lỗi các nàng ấy.”
Chu Thông nằm vật xuống giường, tay chân rũ ra, thầm nghĩ, mong vết thương nặng hơn nữa đi, năm nay hắn không cần đến học xá nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play