Xe ngựa của Lâm gia đi thẳng vào Thượng phủ. Lâm Thanh Uyển khẽ vén rèm nhìn ra ngoài. Nàng nhớ Uyển tỷ nhi đã nói rằng, lúc còn rất nhỏ, nàng từng theo tẩu tẩu đến nhà họ Thượng. Uyển tỷ nhi được Lâm Giang và Thượng thị nuôi nấng, vì vậy tình cảm giữa cô cháu họ rất tốt. Trước đây, người của Thượng phủ luôn lịch sự với nàng, chỉ không biết lần này sẽ thế nào.
Vào phủ, vừa xuống xe, Lâm Thanh Uyển đã nhìn thấy kiệu ngồi được khiêng đến. Nàng nhíu mày, quyết định nhập gia tùy tục nên bước lên ngồi. Thực ra chỉ mất hơn một khắc, đi bộ còn có thể rèn luyện sức khỏe, lại không phải là người bệnh nặng, có cần phải chiều chuộng như vậy không? Ngay cả ở Lâm phủ tại Dương Châu, trừ khi Lâm Giang bệnh nặng không đi được, những người còn lại đều tự đi bộ.
Kiệu vừa vào đến cổng sau thì dừng lại. Thượng Minh Viễn dẫn theo vợ là Tiểu Phương thị đang đứng chờ. Thấy kiệu của Lâm Thanh Uyển, hắn cười bước tới, chắp tay nói: “Cháu xin bái kiến Lâm cô cô, Lâm cô cô có thể đến, nhà chúng cháu thật sự là vinh dự.”
Tiểu Phương thị thấy lời hắn nói chẳng ra đâu vào đâu thì thầm lườm hắn một cái. Nàng ngẩng đầu định xin lỗi Lâm Thanh Uyển thì nghe nàng bật cười, ngồi trên kiệu hỏi với vẻ bề trên: “Là ai đã làm khó cháu vậy? Nói ra cho cô cô vui, biết đâu cô cô vui sẽ cho cháu một ý kiến hay.”
Tiểu Phương thị ngẩn người, còn Thượng Minh Viễn thì mừng rỡ. Ở Dương Châu lâu như vậy, hắn đã tâm phục khẩu phục Lâm Thanh Uyển, từ tận đáy lòng coi nàng là bậc trưởng bối. Vì vậy, hắn hăm hở bước lên nghênh đón Lâm Thanh Uyển xuống kiệu, rồi bảo mọi người hầu lui xuống, còn mình thì sốt sắng theo bên cạnh phục vụ.
Lâm Thanh Uyển cười nhìn Tiểu Phương thị, nói: “Đây là cháu dâu phải không, quả nhiên đúng như tẩu tẩu đã nói, là một người rất đặc biệt. Đáng tiếc trước đây ta chưa từng gặp, nếu không nhất định sẽ trở thành bạn tốt.” Lâm Thanh Uyển trực tiếp tháo chiếc vòng tay đang đeo, đeo vào cho Tiểu Phương thị, cười nói: “Đây là quà gặp mặt cô cô tặng cháu.”
Nhìn vị “cô cô” còn nhỏ hơn mình bốn năm tuổi, Tiểu Phương thị nhanh chóng hoàn hồn, từ chối: “Cô cô đã quá ưu ái rồi...”
Thượng Minh Viễn chen vào: “Lâm cô cô đã cho thì cứ nhận đi, cô cô còn nhiều đồ tốt lắm, không thiếu thứ này đâu.”
Tiểu Phương thị tối sầm mặt, nàng ngại ngùng cười với Lâm Thanh Uyển, chỉ muốn nhéo hắn một cái.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT