Cơ Thịnh vốn vẫn lặng lẽ đứng ngoài cửa viện nghe chuyện, rốt cuộc không nhịn được bước lên nói:
“Tỷ, ý gia gia là sao cứ nhất định phải gả người để mượn thế? Tỷ xem Lâm quận chúa nước Lương, nàng nào có dựa phu gia, vậy mà vẫn có thể tự lập môn hộ.”
Hắn cẩn thận liếc nhìn gia gia, thấy người không ngăn cản, sắc mặt cũng chẳng đổi, bèn càng thêm mạnh dạn, chậm rãi nói tiếp:
“Nếu tỷ không muốn gả cho Sở thái tử, chúng ta có thể đến nước Lương, cũng có thể sang nước Mân, nước Tây Thục, thậm chí ở lại Sở quốc cũng được. Đệ sẽ tiếp tục tu thư, tỷ thì soạn sách, ai tới chiêu mộ chúng ta chỉ cần giữa mình ở ngoài vòng lợi danh, một mực từ chối. Nếu ai bức bách, chúng ta tỏ rõ thái độ dứt khoát, nghĩ rằng chẳng đế vương nào dám làm khó. Cùng lắm thì chúng ta ẩn cư nơi sơn lâm, làm kẻ ẩn sĩ cũng là được.”
Cơ Nguyên nghe thế liền gật đầu: “Chính là đạo lý ấy. Cùng lắm thì ẩn cư cũng được.”
Dù lễ nhạc thụt lùi so với tiền nhân, song các quốc quân đều chẳng phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ không vì hai huynh muội mà làm hỏng danh tiếng bản thân.
Chính như bây giờ, tuy hai đứa nhỏ bị giam lỏng trong Sở đô, chẳng thể ra khỏi, nhưng Sở đế vẫn không hề có ý sát hại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play