Lão ăn mày trong lòng dào dạt, cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hào khí, ông một tay đẩy tay Lâm Thanh Uyển ra, lùi lại hai bước rồi quỳ xuống mặt đất bái lạy nàng.
Lâm Thanh Uyển vội vàng tiến lên hai bước đỡ ông ấy dậy: “Ông không cần phải thế?”
Lão ăn mày cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: “Ta thay các đứa trẻ cảm ơn quận chúa, điện hạ cho phép chúng vào Duyệt Thư Lâu, ta không biết chúng có thể học được bao nhiêu, nhưng tương lai của chúng chắc chắn sẽ khác với ta.”
Lâm Thanh Uyển mím môi, nắm chặt tay lão nhân không buông.
Lúc này người trong lầu cũng đã đi ra ngoài, Lư Thụy ba người nhìn toàn cảnh, trong lòng vừa kính phục, lại vừa phức tạp nhìn Lâm Thanh Uyển.
Vương Kỵ đi phía trước đã đứng ra chắp tay cúi đầu với Lâm Thanh Uyển: “Ông lão nói đúng, không chỉ hắn phải cảm ơn ngài, mà chúng tôi cũng phải cảm ơn ngài.”
Những thư sinh phía sau lần lượt chắp tay hành lễ, thư sinh đang chuyên tâm miệt mài viết trong lầu cảm nhận thấy không khí không đúng, ngẩng đầu lên quay người lại liền thấy mọi người đang đồng loạt hành lễ với cửa ra vào, họ không khỏi tò mò bỏ bút xuống đi đến, nhưng lại thấy trên tầng hai có rất nhiều người đi xuống, xếp sau những người đó cúi đầu chắp tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT