“Chi phí nuôi quân tự chi trả đã là chuyện hiển nhiên,” Lâm Sinh đã quyết định phát triển lâu dài trong quân đội, cho nên đã tìm hiểu rất rõ những ngóc ngách này, “Đông Bắc quân của chúng ta coi như tốt, ngoài Hộ bộ cho tiền bạc, bệ hạ mỗi năm còn tiết kiệm một ít từ tư khố phân bổ xuống, thêm vào đó là những thửa ruộng do chính chúng ta khai hoang, quân phí không có, nhưng ăn no bụng thì không khó.”
“Nhưng ngoài những thứ này, các tướng sĩ cũng phải nuôi gia đình, còn có tiền tử tuất, không có nhiều, tổng phải cho chút ý nghĩa, để an gia cho các tướng sĩ tử trận. Cho nên mỗi đội quân đều bí mật làm ăn, mà quân biên quan của chúng ta ở ranh giới, không thể so với Thôi gia quân ở ngay trung nguyên, việc làm ăn kiếm tiền nhất chính là buôn lậu.”
Những việc làm ăn đó đều đứng tên Từ tướng quân và Tô tướng quân, nhưng mọi người đều biết đó là việc làm ăn thuộc về Đông Bắc quân, chỉ là hai vị tướng quân được chia nhiều hơn một chút mà thôi.
Năm đó khi Đông Bắc quân vẫn còn là Lâm gia quân, Lâm Dĩnh cũng đã từng bí mật làm ăn với thương nhân Sở quốc.
“Cho nên,” Lâm Sinh nhìn họ nói: “Cô nãi nãi nếu muốn bắt đầu từ việc buôn lậu, chỉ sợ không thể làm gì được Triệu Kiệt.”
Sự việc làm lớn, chỉ sợ tất cả các tướng lĩnh biên quan đều sẽ bị liên lụy, mà những chuyện này chỉ còn thiếu mỗi việc là đưa ra ánh sáng, hoàng đế luôn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Hứa Quân cũng hạ thấp giọng nói: “Cho nên cô nãi nãi bảo chúng ta đừng đánh rắn động cỏ, nàng muốn là bằng chứng Triệu gia thông đồng với địch phản quốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT