Ánh mắt Hoàng đế lóe lên sự thất vọng. Hắn không nói sự thật. Là một Hoàng đế, ông ta cũng muốn thu lại binh quyền, nhưng sao lại vội vàng đến mức đó?
Chính ông ta là Hoàng đế mà còn không vội, hắn ta vội vàng làm gì?
Đến nỗi không màng đại nghĩa của quốc gia. Hồng Châu là đất đai của Đại Lương, trên đó là con dân của Đại Lương. Hắn ta phong tỏa Hồng Châu cũng giống như từ bỏ quốc thổ và con dân của mình.
Sinh thời phụ hoàng khó khăn đến thế, bị người Liêu dồn đến tận Dương Châu, nước sắp bị diệt vong, nhưng ông ấy cũng không từ bỏ con dân của mình?
Thà tuẫn quốc chứ không bỏ mặc bách tính. Giang sơn mà biết bao người dùng máu thịt để đánh đổi, hắn ta lại dùng những âm mưu quỷ kế như vậy để dâng cho người khác.
Đáng ghét nhất là đến lúc này hắn vẫn không chịu nói thật. Nếu hắn ta nói thẳng ra là hắn ta kiêng dè Chung Như Anh, sợ Chung Như Anh sau này báo thù nên mới ra tay trước, dù ông ta không đồng tình, nhưng cũng sẽ không ghét bỏ hắn ta đến mức này.
Hoàng đế thất vọng nhắm mắt lại, vẫy tay nói: “Ngươi đi đi. Ngươi thất lễ trước điện, những ngày tới cứ đóng cửa tự kiểm điểm đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT