Sau đó, đoàn người để lại một ít bạc vụn, rồi hối hả đi xe ngựa xuống núi.
Ngựa là của họ, nhưng xe là xe bò mua của nông dân rồi cải tạo lại. Vì thế, chiếc xe bốn bề trần trụi, nhưng may mắn là Lư Lý và Từ Kim chỉ cần một chỗ để nằm nên cũng không bận tâm.
Lần này, hai hộ vệ của Lư gia không dám nghe theo các công tử nữa, mà tự tìm đường, đi thẳng theo quan lộ đến kinh thành. Lần này chắc sẽ không lạc nữa chứ?
Lâm Hữu và hai người kia bị hạ nhân nhìn bằng ánh mắt không tin tưởng, mặt đều hơi ửng đỏ. Lư Lý không nhịn được oán thán: "Trên đường đến một cái biển báo cũng không có, làm sao chúng ta biết đường đi về đâu?"
Quan lộ đâu phải cứ thẳng tuột, cũng có cả ngã rẽ đấy chứ?
Lâm Hữu nói: "Phải tấu trình lên triều đình. Tốt nhất là cứ cách một đoạn đường lại đặt một biển báo, ít nhất cũng để người ta biết phương hướng."
Lư Thụy và Lư Lý đều cho là phải. Tiểu tử nhà họ không nhịn được lẩm bẩm: "Trên đường vẫn luôn không có biển báo, cũng chưa thấy ai lạc đường."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play