Lâm Thanh Uyển không phản đối cũng không ủng hộ. Tuổi đôi mươi đỗ tiến sĩ. Kỳ thi tiến sĩ đâu phải dễ thi như vậy?
Thượng Minh Kiệt đương nhiên cũng biết điều này. Nhưng hắn chỉ muốn cố gắng một chút. Hắn nhìn Lâm Thanh Uyển một cái, vẫn không nhịn được hỏi: “Lâm cô cô, biểu muội sang năm cập kê, ngài có định bàn chuyện hôn sự cho nàng ấy không?”
Lâm Thanh Uyển ôn hòa cười: “Chẳng qua là xem mắt tìm hiểu trước thôi. Con bé tuổi còn nhỏ. Không vội định xuống.”
Thượng Minh Kiệt thở phào một hơi, rất tán thành gật đầu: “Phải rồi. Cháu cũng thấy biểu muội có thể đợi hai năm nữa rồi hãy định xuống.”
Nếu đến lúc đó hắn vẫn chưa thể thuyết phục Lâm gia, cũng không thể để người nhà đồng ý, hắn cũng không thể cho biểu muội hạnh phúc, hắn sẽ dứt lòng.
Lâm Thanh Uyển liếc hắn một cái. Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời. Nàng nhớ lại sự tán thưởng của Lâm Giang dành cho Thượng Minh Kiệt năm đó. Nàng không nhịn được cong ngón tay gõ lên bàn. Nói ẩn ý: “Nhà chúng ta chỉ có một nữ nhi là Ngọc Tân. Tự nhiên phải giữ con bé lại lớn hơn một chút. Chuyện hôn sự của con bé không giống những việc khác. Không phải một hai năm thì không định xong được.”
Vì vậy Lâm gia nhiều nhất cho hắn hai năm. Đến lúc đó xem hắn có thể khiến Lâm Thanh Uyển hài lòng không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT