“Nhị gia cho rằng khi nào ra tay thì tốt?”
Triệu Thắng nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Lâm Thanh Uyển rất ít khi ra khỏi nhà, mà bên trong và bên ngoài biệt viện của Lâm gia đều là người của Lâm gia. Muốn ám sát ở đó là điều không thể, chỉ có thể đợi nàng ta ra ngoài.”
“Vậy khi nào nàng ta ra ngoài? Nhị gia, người của chúng ta còn phải quay về bảo vệ Đại gia, không thể ở lại lâu được.”
“Chiến sự chẳng phải đã sắp kết thúc rồi sao?” Triệu Thắng hỏi: “Nam chinh quân đã công phá kinh đô Nam Hán, lại còn bắt sống được Lữ Tịnh. Đại ca còn phải ở lại Nam Hán, không, là ở lại phương nam bao lâu?”
Tâm phúc cười khổ: “Chiến sự với Nam Hán đã kết thúc rồi, nhưng Đại Sở chẳng phải cũng chiếm được gần nửa Nam Hán sao? Bây giờ hai nước còn chưa bàn bạc xong biên giới, quân đội tự nhiên không thể rút.”
Thật ra là Chung Như Anh không thích hợp ở lại đó, sau khi nàng ta hạ thành, liền được triệu hồi về kinh. Bây giờ nàng ta đang trên đường, còn Tô Chương vì bắt sống được Lữ Tịnh, lại là tâm phúc của Hoàng đế, chuyện vào kinh hiến tù đương nhiên là do hắn đi. Như vậy chỉ có thể để tướng quân của họ ở lại.
Nhưng Nhị hoàng tử cũng ở trong quân đội, vị chủ tử đó nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng lại rất dễ gây họa. Ai biết khoảng thời gian này hai quân có thể hòa bình ở chung với nhau không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT