Lâm Hữu cười khổ lắc đầu: “Cô cô của ta bảo chúng ta những kẻ thư sinh ngay cả ngũ cốc còn chẳng biết, nói gì đến chuyện đồng áng. Nhưng làm quan thì không thể không giải quyết những việc đó cho bách tính. Ngươi ngay cả những điều cơ bản cũng không rõ, thì làm sao mà chỉ bảo cho những bách tính đã trồng trọt không biết bao nhiêu năm nay?”
“Vậy nên ta mới theo cô cô xuống đồng, chẳng qua là để mở mang kiến thức thôi.”
Ánh mắt Trịnh Kỳ lóe lên vẻ thán phục: “Không hổ là tiểu thư thế gia, chỉ riêng tầm nhìn này đã hơn hẳn bao nhiêu người rồi.”
Lâm Hữu ngơ ngẩn nhìn Trịnh Kỳ, trực giác mách bảo có điều gì đó không đúng. Hắn hiếm khi thấy biểu cảm như vậy trên mặt người khác. Bất cứ khi nào nhắc đến cô cô của hắn, người thán phục có, người kính nể có, người kính sợ cũng có, thậm chí cả sự khinh miệt, coi thường hắn cũng từng thấy, nhưng đều không giống với vẻ tán thưởng trên mặt Trịnh Kỳ.
Hắn vô thức chuyển chủ đề, cười nói: “Trịnh huynh lần đầu đến Tô Châu sao, không biết sẽ ở lại bao lâu?”
Trịnh Kỳ cười đáp: “Là lần thứ hai rồi. Sau khi thăm hỏi cố nhân rồi ta sẽ quyết định là về nhà, hay tiếp tục đi về phía Nam.”
“Phía Nam đang có chiến sự, huynh cũng muốn đi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play