Các học trò mua được đồ rẻ vui vẻ ôm giấy về, bỏ sách vở xuống liền lấy ra hai tờ để luyện chữ. Xác nhận không kém giấy gai bao nhiêu, họ liền cầm tiền đến Hàn Mặc Trai.
Tuy Lâm thị có uy tín rất tốt, họ không nên nghi ngờ. Nhưng lỡ đâu cuối cùng họ vẫn không thể chịu nổi sự cám dỗ của lợi ích mà tăng giá thì sao?
Phải biết rằng loại giấy rẻ nhất trên thị trường cũng là mười tám văn. Loại giấy đó ăn mực nghiêm trọng, về cơ bản viết xong một tờ thì không thể nhìn được nữa. Thấm mực quá nhiều, chữ còn bị nhòe ra.
Giấy gai của Hàn Mặc Trai chất lượng khá tốt, nên cần hai mươi văn một đao.
Các học trò hàn môn tuy có triều đình trợ cấp, nhưng cũng không thể sử dụng giấy một cách phun phí. Mỗi lần luyện chữ đều phải cẩn thận hết sức, sợ viết hỏng một chữ thì phí một tờ giấy.
Nhưng họ dù có chăm chỉ đến mấy, chữ viết cũng không thể sánh bằng những học trò con nhà hào môn trong lớp. Họ không những có danh sư chỉ dạy, có mẫu chữ để tham khảo, mà còn có vô số giấy để luyện tập.
Chữ viết là phải dựa vào việc luyện tập mà ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play