Một canh giờ sau, Phương đại đồng và Dịch Hàn mình đầy máu quỳ trước mặt Lâm Thanh Uyển, tấu trình: “Bốn trăm hai mươi tám tên phạm dân đã bị tiêu diệt toàn bộ. Phía ta trọng thương 8 người, 96 người bị thượng nhẹ người, chết 4 người!”
Lâm Thanh Uyển buông tay Lâm Ngọc Tân, tiến lên đỡ hai người dậy nói: “Người bị trọng thương khiêng đến viện đằng trước, để Từ đại phu chữa trị. Cần thuốc gì cứ đến kho lấy. Người bị thương nhẹ thì tự mọi người xử lý cho nhau. Những người tử trận, hãy ghi lại tên họ, ta sẽ hậu đãi người nhà họ.”
Phương đại đồng tuân lệnh, cúi người lui xuống. Dịch Hàn đứng dậy lùi sang một bên, đột nhiên nhìn về phía con đường lớn nói: “Cô nãi nãi, có binh mã đến!”
Lâm Thanh Uyển nhìn về con đường lớn, cau mày chờ đợi. Rất nhanh, nàng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại.
Dịch Hàn khẽ nói: “Đây là quan mã, cô nãi nãi, binh mã của quan phủ đã đến, lại đến nhanh như vậy.”
Câu nói này không phải châm chọc, mà là một sự thật.
Lâm Thanh Uyển gật đầu, khóe môi nhếch lên, có chút vui mừng nói: “Sau này phải tạ ơn Chu thứ sử mới phải.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT