Lâm Thanh Uyển lần đầu tiên bước lên tường lâu, đưa mắt nhìn ra phía ngoài.
Lúa mì đông đã mọc thành mầm xanh, những khu vực đã gieo trồng từ xa trông xanh mướt một màu. Nhưng phần lớn còn lại là sự hoang vu khô héo.
Trừ những nơi trồng dâu và cây ăn quả nhìn không rõ lắm, những khu vực khác nhìn một cái là thấy ngay, bốn phía đồng không mông quạnh không có một bóng người.
Lâm Thanh Uyển nheo mắt nhìn hồi lâu, vẫn không thấy có gì khác thường. Phải biết rằng thị lực của nàng tốt hơn kiếp trước rất nhiều, nếu như thế này mà cũng không phát hiện ra...
Phương đại đồng lại mặt mày nghiêm trọng nhìn về phía xa, nói: “Cô nãi nãi, xem ra lần này đến không ít người. Nhân lúc cửa thành chưa đóng, chúng ta cử người vào thành cầu cứu đi.”
Lâm Thanh Uyển ngơ ngác nhìn thẳng, nghẹn nửa ngày mới hỏi: “Người ở đâu?”
Phương đại đồng dùng ngón tay chỉ vào vài nơi, trầm giọng nói: “Họ chắc chắn không phải lưu dân bình thường. Lưu dân không thể ngụy trang được như thế này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT