◎ Mèo đen là do anh ấy nuôi? ◎

Tiệm thú cưng của Liễu Sóc hình như mới mở gần đây.

Hứa Gia biết đến tiệm này là do có một cư dân trong nhóm chat đã đăng một gói dịch vụ tỉa lông và hỏi có ai muốn mua chung không.

Các dịch vụ trong tiệm rất đa dạng, ngoài những dịch vụ phổ biến như bán đồ dùng hàng ngày, làm đẹp, tỉa lông và trông giữ thú cưng, còn có cả những dịch vụ độc đáo khác như môi giới kết đôi, chụp ảnh và thám tử thú cưng.

Liễu Sóc nói rằng thám tử thú cưng là dịch vụ giúp tìm những con chó mèo đi lạc. Nếu có thể, anh ta thà rằng dịch vụ này sẽ mãi mãi không có ai hỏi đến.

Ngoài khu vực dịch vụ nhộn nhịp, khu vực nghỉ ngơi cũng có khá nhiều khách hàng đang ngồi chờ thú cưng của mình.

Lượng khách vào cuối tuần đông hơn ngày thường, Liễu Sóc là chủ tiệm nên bận rộn đến mức chân không chạm đất. Anh ta chỉ kịp trò chuyện đơn giản với Hứa Gia vài câu rồi vội nghe điện thoại và rời đi.

“Mở tiệm thú cưng bận thế sao?” Hứa Gia từng xem rất nhiều video của nhân viên tiệm thú cưng và thấy họ trông hạnh phúc hơn cô rất nhiều dù cũng là một người làm công ăn lương.

Hoắc Thư Ngôn nhìn Liễu Sóc đang vội vã rời đi rồi khẽ gật đầu. Lúc này, anh đã không còn vẻ gò bó như ban nãy, hai tay buông thõng tự nhiên ở hai bên thân người. “Tiệm của cậu ấy mở được ba năm rồi. Ban đầu mở ở khu Thành Nam, còn bận hơn bây giờ nữa.”

Anh kể với Hứa Gia rằng, Liễu Sóc mở tiệm thú cưng hoàn toàn là vì đam mê. Việc mua sắm các loại sản phẩm chăm sóc, thức ăn cho chó mèo, quản lý chuyện ăn uống và vệ sinh của thú cưng đều tốn rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc.

Thời gian đầu vì thiếu kinh nghiệm, từng có người cùng ngành mang đến một con chó đang hấp hối. Sau khi con chó chết, người đó lại vu khống ngược lại rằng Liễu Sóc đã nuôi chết nó, khiến Liễu Sóc phải bồi thường không ít tiền.

Nhưng những khó khăn đó cũng không làm phai mờ tình yêu của Liễu Sóc với ngành thú cưng.

Vì luôn nhận nuôi động vật hoang, tiệm lúc nào cũng trong tình trạng thua lỗ. Chỉ nhờ có bố mẹ Liễu Sóc bù lỗ nên mới không phải đóng cửa.

Không chỉ có vậy, tay của Liễu Sóc còn bị nổi mẩn ngứa do dị ứng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi, để lại những vết hằn màu đỏ nhạt chi chít.

Sau một thời gian hoạt động, lượng khách hàng dần ổn định, ngoài việc tạo dựng được tiếng tăm, còn có không ít khách tìm đến vì vẻ ngoài đẹp trai của Liễu Sóc. Những khách hàng muốn nhận nuôi chó mèo hoang cũng ưu tiên chọn tiệm của Liễu Sóc. Nhờ vậy mà bây giờ việc kinh doanh mới dần khá lên.

Những tấm bằng khen và ảnh treo trên tường đã chứng minh lời Hoắc Thư Ngôn nói. Kinh doanh mà, ai lại không muốn kiếm tiền chứ, hành động nhận nuôi chó mèo hoang mà không tính toán chi phí như Liễu Sóc có thể nói là vô tư.

Ban đầu Hứa Gia đồng ý đi với Hoắc Thư Ngôn chỉ vì lịch sự và tò mò về sự việc với mèo hoang. Nhưng giờ đây, vì khâm phục việc làm thiện nguyện của họ, cô đã nghiêm túc quan sát cửa tiệm.

Vừa quan sát vừa suy nghĩ, cô thấy những người làm trong ngành thú cưng như Hoắc Thư Ngôn, việc liên lạc với những con mèo trên diễn đàn có vẻ rất dễ dàng.

Hoắc Thư Ngôn dẫn Hứa Gia đến khu làm đẹp. Một nhân viên đang khéo léo tỉa lông cho một con chó đen có một ít lông trắng.

Tiếng người và tiếng chó hòa quyện vào nhau, Hoắc Thư Ngôn giữ âm lượng ở mức vừa phải: “Giống chó này tên là Schnauzer, dịch từ tiếng Đức, nghĩa là “ râu xồm’.”

“Cái tên rất sinh động.” Hứa Gia hơi ngồi xổm xuống, đối mắt với đôi mắt sáng như quả nho của con chó Schnauzer.

Chân của con chó này tròn và ngắn, bởi vì bộ lông nên nhìn khuôn mặt nó giống như một ông cụ nhỏ.

Nhưng bộ lông dài trên mặt không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của nó. Hứa Gia cảm thấy giống chó này thuộc kiểu trông rất thông minh.

Hứa Gia còn tận mắt chứng kiến quá trình tạo hình "mông trái tim" cho một con Corgi. Con Corgi này rất ngoan, bộ lông vốn lộn xộn được nhân viên tỉa gọn gàng. Cái mông căng tròn, đàn hồi khiến Hứa Gia cũng muốn sờ thử một cái.

Nhưng chủ của con Corgi ở bên cạnh vẫn luôn thích thú dùng tay chọc chọc vào mông nó nên Hứa Gia chỉ có thể chụp vài tấm ảnh sau khi được cho phép.

Cô không thấy những con mèo hoang mà họ đã nhận nuôi ở cổng khu chung cư lần trước. Hoắc Thư Ngôn nói chúng vẫn đang ở bệnh viện thú y, vài ngày nữa mới được đưa về đây.

“Ồ, anh Hoắc hôm nay cũng có ở đây à?” Vừa tiễn con Corgi đi, có người đã gọi Hoắc Thư Ngôn lại.

Một cô gái đang bế một con mèo mướp khổng lồ, vừa vuốt đầu mèo vừa tiến đến, tò mò nhìn Hứa Gia mấy lần: “Bạn gái của anh Hoắc hả?”

Hứa Gia sững sờ một lúc, rồi nhận ra cô gái đó đang nói đến mình, cô bèn xua tay: “Không phải, cậu ấy là đàn em của tôi.”

Cô gái ồ lên một tiếng thật dài: “Lần đầu tiên tôi thấy anh Hoắc giải thích cho một cô gái ở tiệm thú cưng đấy. Bình thường chúng tôi có hỏi, anh ấy đều từ chối.”

“Tôi không phải nhân viên chính thức của tiệm, chuyện giải thích vẫn nên để người chuyên nghiệp thì hơn.” Hoắc Thư Ngôn kéo khẩu trang lên cao hơn một chút.

Cô gái đầy ẩn ý chuyển ánh mắt sang tai của Hoắc Thư Ngôn, sau đó nói lớn với Hứa Gia một câu “Đàn chị, hẹn gặp lại” rồi vuốt ve con mèo mướp và đi mất. Hứa Gia thấy cô gái này thật đáng yêu nên cũng đáp lại: “Đàn em, hẹn gặp lại.”

Hứa Gia không để ý rằng, sau khi hai người nói xong, tai của Hoắc Thư Ngôn lại càng đỏ hơn.

Sau khi tham quan “biệt thự mèo” nhỏ mà Hoắc Thư Ngôn và Liễu Sóc tự làm, Hứa Gia thấy mình đã ở tiệm thú cưng quá lâu nên định về nhà.

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, suy nghĩ xem nên chào tạm biệt Hoắc Thư Ngôn một cách lịch sự như thế nào.

“Tôi đi mua đồ ăn ở cổng khu chung cư, đi cùng không? Vừa lúc tiện đường.” Hứa Gia còn chưa nghĩ ra lời nào thì Hoắc Thư Ngôn đã mở lời trước.

Cô lập tức thuận theo lời anh và đồng ý. Cả hai cùng đi về phía cổng khu chung cư.

Hứa Gia rất quý đàn em Hoắc Thư Ngôn này, anh biết chừng mực, lịch sự, có tấm lòng nhân ái, và còn rất giỏi quan sát tâm lý người khác.

“Tại sao hai người lại nhận nuôi mèo hoang ở Phú Lệ Danh Thành vậy?” Hứa Gia muốn biết họ đã liên lạc với "đại ca" bằng cách nào. Cô chọn một câu hỏi khá bình thường, định thử xem có thể moi được thông tin không.

Vẻ mặt Hoắc Thư Ngôn rất tự nhiên: “Chúng tôi nghe nói khu chung cư Phú Lệ Danh Thành có khá nhiều mèo hoang nên đã lập kế hoạch nhận nuôi. Sau này chúng tôi sẽ tiếp tục nhận nuôi động vật hoang ở các khu chung cư lân cận.”

Hứa Gia không moi được bất kỳ thông tin nào về "đại ca" và diễn đàn từ miệng Hoắc Thư Ngôn. Nhưng nghĩ lại cũng phải, cô chỉ là đàn chị cùng chuyên ngành, cùng giáo sư hướng dẫn, anh không có lý do gì phải kể hết bí mật của mình cho cô.

Hai người vào cùng một tiệm bánh rán, Hứa Gia gọi một phần rồi lấy điện thoại ra.

Vừa mở khóa điện thoại, cô đã lặng người khi nhìn vào mã QR thanh toán của cửa hàng.

Cô đã quen với việc dùng chiếc điện thoại cũ. Lúc này, chiếc điện thoại mới có lắp sim và có thể thanh toán lại đang nằm yên vị trên bàn trà ở nhà.

Hoắc Thư Ngôn đứng cạnh Hứa Gia nhưng không hề liếc nhìn màn hình điện thoại của cô.

Anh chỉ nhận thấy vẻ mặt Hứa Gia hơi lúng túng, bèn thanh toán tiền cả hai phần ăn cùng lúc cho chủ tiệm.

“Tôi trả tiền chung với cô ấy.” Hoắc Thư Ngôn đưa màn hình thanh toán cho chủ tiệm xem, rồi kéo ghế ra cho Hứa Gia, ý bảo cô ngồi đợi đồ ăn.

Hứa Gia vô cùng ngại ngùng giải thích: “Xin lỗi anh, hôm nay tôi mang nhầm điện thoại. Chiếc này không có sim nên không thể thanh toán được, anh cho tôi X-chat, tôi về sẽ trả lại tiền cho anh.”

“Không cần đâu, để tôi mời.” Hoắc Thư Ngôn cảm thấy không nên nhận tiền của Hứa Gia, nên từ chối luôn cả lời mời kết bạn của cô.

Nhưng Hứa Gia gọi một phần bánh chèo áp chảo cỡ lớn kèm đồ ăn thêm, cô cảm thấy việc để Hoắc Thư Ngôn trả sáu mươi tệ một cách vô lý như vậy thật không phải phép. Dưới sự đề nghị liên tục của cô, Hoắc Thư Ngôn đành đưa tài khoản X-chat của mình.

Hai người đi đến cổng khu chung cư thì đường ai nấy đi. Hoắc Thư Ngôn đợi đến khi Hứa Gia vào khu chung cư an toàn rồi mới quay người rời đi.

Hứa Gia về nhà lập tức nhập số điện thoại của Hoắc Thư Ngôn để thêm bạn.

Ảnh đại diện của anh là một con mèo đen chibi mắt vàng. Mặc dù là hình hoạt hình nhưng Hứa Gia lại cảm thấy nó rất giống con mèo đen ở cửa ra vào tòa nhà đêm hôm trước.

Hứa Gia cho rằng Hoắc Thư Ngôn dùng mèo đen làm ảnh đại diện không phải là ngẫu nhiên, dù sao thì anh là người mà "đại ca" trong lời của những con mèo hoang kia đã liên lạc.

Có lẽ con mèo đó là do Hoắc Thư Ngôn nuôi, và việc cô vô tình vào diễn đàn hôm đó có liên quan đến con mèo đen đó?

Trong lúc Hứa Gia còn đang suy nghĩ như vậy thì Hoắc Thư Ngôn đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Cô nhanh chóng chuyển khoản sáu mươi tệ, kèm theo một biểu tượng cảm xúc con mèo xoay tròn.

【Gia: Hôm nay cảm ơn cậu nhé.】

【Gia: [con mèo xoay tròn.jpg]】

Bên Hoắc Thư Ngôn cũng nhanh chóng hoàn lại tiền.

【Hsy: Đàn chị không cần khách sáo, lần sau chị mời lại tôi là được.】

Liễu Sóc vừa kiểm tra số lượng thức ăn cho mèo, vừa nhìn Hoắc Thư Ngôn gửi tin nhắn đi. Lần này, anh ta yên tâm ngồi xuống, cầm kéo mở một thùng thức ăn cho chó khác.

Anh ta thực sự không thể hiểu nổi Hoắc Thư Ngôn nghĩ gì nữa, Hứa Gia đã chủ động hỏi xin kết bạn mà cái "đầu gỗ" này suýt nữa đã từ chối.

Liễu Sóc thấm thía nói: “Theo đuổi con gái là một nghệ thuật. Lần này cậu mời cô ấy, lần sau cô ấy mời lại cậu, thế chẳng phải có qua có lại rồi sao? Tất nhiên là lần sau cậu vẫn nên là người mời cô ấy đấy, nhớ chưa?”

Gương mặt Hoắc Thư Ngôn xị xuống như một con mèo bị bắt nạt, anh miễn cưỡng nói: “Biết rồi.”

Sau khi lưu tên Hoắc Thư Ngôn là 【Đàn em - Hoắc Thư Ngôn】, Hứa Gia lấy lý do "đi ngủ trưa" để kết thúc cuộc trò chuyện.

Trang cá nhân của Hoắc Thư Ngôn trống không, Hứa Gia vào xem sau đó tay trắng mà ra về, chẳng thu được chút thông tin nào.

Cô cảm thấy xem trang cá nhân của Hoắc Thư Ngôn còn không thú vị bằng lướt diễn đàn Liên minh Mèo Chó.

Sau một đêm và một buổi sáng trôi qua, Liên minh Mèo Chó đã có rất nhiều bài viết mới. Hứa Gia kéo thẳng xuống dưới cùng để đọc lên trên.

Dù là khu Mèo hay khu Chó, những bài viết được đăng nhiều nhất vào nửa đêm là: “Thằng em/Đại ca lại ngáy rồi, ồn ào quá không ngủ được.”

【Đại ca nhà tôi ngáy đã đành, lại còn đóng cửa phòng ngủ nữa. Ai hiểu được cảm giác thức trắng đêm không?】

【Tôi nể "người phụ nữ  độc ác" này luôn… ồn ào cả đêm thì thôi đi, gần sáng tôi mới chợp mắt được một chút thì con nhỏ này lại chạy đến lay tôi dậy hỏi tại sao tôi buồn ngủ thế?】

【Có ai học y không cứu tôi với? Thằng nhóc này ôm tai tôi nói mớ cả đêm, tôi nghĩ mình sắp điếc rồi.】

Cũng có bài phàn nàn về chủ nhân đi vệ sinh không chú ý, đạp trúng họ suýt nữa thì " hồn về với đất mẹ".

Thậm chí có một con còn "thê thảm" hơn, bị ông chủ chưa tỉnh ngủ cho vào túi như một chiếc ô, mãi đến khi qua cửa kiểm tra an ninh ở ga tàu điện ngầm mới được giải cứu.

Hứa Gia còn phát hiện một bài viết có vẻ là của con Corgi trong tiệm: 【Cái mông vừa được sửa mới của tôi đáng yêu thật, muốn cắn một miếng.】

【Lầu 1: Cái đồ chết tiệt kia, cút ngay! Tui đang ăn cơm đấy!!!】

Trong lúc lướt, Hứa Gia phát hiện giao diện diễn đàn hình như đã được cập nhật. Ngoài việc phông chữ của bài viết lớn hơn trước, mục điểm kinh nghiệm cũng được tách riêng ra.

Không biết cấp độ có tác dụng gì nhưng vì đã hoạt động nhiều năm trên các diễn đàn, cô có một sự ám ảnh tự nhiên với cấp độ.

Mỗi bài viết được đăng sẽ nhận được +5 điểm kinh nghiệm, mỗi bình luận +1 điểm kinh nghiệm, số lần bình luận tối đa mỗi ngày là năm lần.

Hứa Gia hôm qua đã bình luận hai lần trong bài viết của David, nên bây giờ cô chỉ có hai điểm kinh nghiệm.

Để "cày" điểm, cô đã bình luận theo giọng điệu của các cư dân mạng khác dưới hai bài viết có nội dung khá đời thường.

Bây giờ mỗi lần bình luận sẽ hiện thông báo “kinh nghiệm +1”. Sau khi "cày" đủ năm điểm kinh nghiệm từ việc bình luận, Hứa Gia cuối cùng cũng lên cấp hai.

Diễn đàn này rất đơn giản, không có các lựa chọn như ghim, điểm danh hay chia sẻ. Vì vậy cư dân mạng cũng không thể nhận được kinh nghiệm từ các tính năng này.

Là một thành viên kỳ cựu chuyên "sủi", Hứa Gia không có ý định đăng bài mới. "Sủi" để kiếm kinh nghiệm là kỹ năng cần có của một người chơi hệ "sủi" chân chính.

Sau khi "sủi" xong, Hứa Gia bỗng thấy một bài viết cầu cứu của một con chó.

【Tôi bị kẹt trong một cái hố bên ngoài khu chung cư không ra được, ai cứu tôi với?】

Con chó này nói rằng nó là một con Bichon có thân hình rất nhỏ. Đứa trẻ là cháu của chủ cứ đòi dắt nó đi dạo. Sau khi bế nó ra, đứa bé đã nhét nó vào một cái hang. Con chó đã gọi rất lâu mà không có ai để ý. Nó muốn hỏi xem có cư dân mạng nào đang đi dạo trong sân có thể nghĩ cách giúp nó không.

Nó không thể mô tả rõ mình đang ở trong hang nào. Những con chó đang đi dạo trong sân cùng chủ cũng không thể dẫn chủ của mình đến đó.

Hứa Gia lập tức đậy hộp bánh chẻo áp chảo ăn dở lại, cầm điện thoại xuống lầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play