Vàng vô cùng chán nản, nắm tay đấm đấm vào ngực, tỏ vẻ nó rất đau lòng.
Dạ Dao Quang thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nàng vươn tay xoa xoa bộ lông vàng óng mượt mà của nó, sau đó hiếm hoi cất giọng dịu dàng: “Ngươi ngủ đi. Ngươi lười như vậy, nếu không ngủ, ngày mai không có tinh thần thì làm sao đây?”
Ba chữ đầu, Vàng nghe còn thấy mê mẩn, nhưng câu sau tuy giọng điệu không đổi, lại khiến nó đau lòng hơn. Nó ôm chặt lấy trái tim, rồi trợn mắt ngã xuống, ý là bị Dạ Dao Quang làm cho đau lòng mà chết.
Nhìn Vàng đang diễn trò để chọc nàng vui, Dạ Dao Quang ôm nó vào lòng, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó. Vàng nheo mắt, vô cùng hưởng thụ và thoải mái ngủ thiếp đi trong lòng Dạ Dao Quang.
Sau khi Vàng ngủ rất lâu, Dạ Dao Quang vẫn lơ đãng, tâm không vướng bận. Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua. Dạ Dao Quang bỗng thấy lạnh. Một người như nàng không nên cảm thấy lạnh mới phải. Gió lạnh thổi qua, rất nhanh cửa gỗ bắt đầu vang lên tiếng gõ có nhịp điệu. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Mỗi tiếng đều như một hồi chuông tang từ địa ngục, khiến người ta rợn tóc gáy.
“Ác ác ác!” Vàng vốn đã ngủ say như đang gặp ác mộng, lập tức tỉnh giấc. Lông trên người dựng đứng, rồi nó co rúm lại trong lòng Dạ Dao Quang, run rẩy.
Tiếng gõ cửa này không chỉ Dạ Dao Quang và những người khác nghe thấy, ngay cả người nhà họ Tôn cũng nghe thấy. Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Tôn đại lang khoác áo ngoài, ngáp ngắn ngáp dài đi về phía cửa. Đôi mắt còn lờ mờ ngủ không nhìn thấy Dạ Dao Quang đang ngồi trong sân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT