Nói xong, Dạ Dao Quang liền cắt đứt thần thức giao tiếp. Việc này hao phí tu vi quá nhiều. Chỉ trong nửa nén hương ngắn ngủi, trên trán và lưng nàng đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi.
Rất nhanh, A Ni Á liền tỉnh lại. Trong mắt nàng tràn ngập sự lưu luyến. Nàng cứ nghĩ cả đời này sẽ không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Hóa ra, giọng của vị cô nương này lại êm tai đến thế. Nàng đột nhiên rất muốn nghe giọng của chính mình, muốn nghe giọng của Cổ Mã Nhĩ, nghe tiếng chim hót, nghe tất cả âm thanh giữa trời đất này...
“Ta quen một vị đại phu rất giỏi. Nếu ngươi đồng ý, có thể bảo Cổ Mã Nhĩ đưa ngươi đi tìm ta.” Thấy trong mắt A Ni Á tràn đầy sự mong đợi và khát vọng, Dạ Dao Quang liền rất chậm rãi khoa tay múa chân với A Ni Á.
A Ni Á hiểu ra, vui mừng nhào lên ôm Dạ Dao Quang thật chặt. Sau đó theo Dạ Dao Quang đi ra ngoài, gật đầu với Cổ Mã Nhĩ đang đi tới.
Dạ Dao Quang ra hiệu cho Ngụy Lâm. Ngụy Lâm vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy ra cây dù và chu sa.
A Ni Á nhìn Dạ Dao Quang, đối diện với ánh mắt khích lệ của nàng, mới đưa tay dính chu sa. Nàng trong lòng niệm theo lời dặn của Dạ Dao Quang, ấn dấu tay của mình lên giấy. Khi chu sa ngưng kết thành một sợi vàng mỏng, tất cả dấu vết màu vàng chợt lóe rồi biến mất. Sau đó, một tầng ánh sáng vàng nhạt từ trên tờ giấy trắng tuyết thẩm thấu ra, cuối cùng toàn bộ mặt dù biến thành màu vàng nhạt, trông vô cùng đẹp đẽ và quý giá.
“Xong rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu với Ngụy Lâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play