Ba con sói hoang cuối cùng đã bị đánh lui, nhưng trừ Ngụy Lâm ra, tất cả những người còn lại đều bị thương. Dạ Dao Quang vẫn mang theo Ôn Đình Trạm lặng lẽ đi theo. Còn Tiểu Hoàng thì ở trên cao, mượn cành cây bay vút lên phía trước để dò đường. Đến buổi chiều, nhóm của Ngụy Lâm gặp nguy hiểm lần thứ hai, đó là hai con báo đốm trưởng thành to lớn.
Lần này cuộc chiến còn kịch liệt hơn lần trước. Sức tấn công, tốc độ và sức mạnh của báo đốm không phải sói hoang có thể so sánh được. Chúng là loài ăn thịt đứng đầu chuỗi thức ăn. Mùi máu tươi lan tỏa ra. Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng, đầu ngón tay khẽ búng, Ngũ hành chi khí vô hình khi thì trói chân báo đốm, khi thì đánh vào đầu chúng. Nhờ sự trợ giúp mờ ảo đó, vài người đều bảo toàn được mạng sống, nhưng tất cả đều bị trọng thương, có hai người đã không thể tiếp tục đi được nữa.
Sáu người giờ còn bốn người. Càng lên cao đường càng hiểm trở và dốc đứng. Tuyết đầu mùa vừa mới tan, đường núi gập ghềnh trở nên trơn trượt. Ngụy Lâm không cẩn thận dẫm phải chỗ trơn, trượt chân từ vách đá lăn xuống. Dạ Dao Quang bình thản nhìn cảnh tượng này, chỉ là ở thời điểm Ngụy Lâm sắp chạm vào những tảng đá sắc nhọn ở dưới, nàng đã làm vỡ chúng.
“Ngụy thiếu gia, ngài có sao không?” Ba người hộ vệ vội vàng chạy xuống.
“Ối!” Cánh tay Ngụy Lâm vừa bị chạm vào liền đau đến mức mặt mũi méo mó.
“Không phải ngã gãy tay rồi chứ?” Một người trong ba người có chút kinh nghiệm nắn nắn rồi thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ là trật khớp, Ngụy thiếu gia chịu khó một chút, ta sẽ nắn lại cho ngài… Rắc!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã ra tay. Cú ra tay bất ngờ khiến Ngụy Lâm đau đến trợn trắng mắt, một lúc lâu sau mới hồi phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT