Lời nói sắc bén, thẳng thắn của Dạ Dao Quang khiến người ta tức giận, sắc mặt Hàn Tân có chút khó coi. Bất cứ ai bị nói tổ tiên là người phúc đức nông cạn, trong lòng đều sẽ không thoải mái.
Mạnh Bác đi theo cũng nhận thấy không khí có chút gượng gạo, không biết nhà họ Hàn có điểm nào không vừa ý Dạ Dao Quang. Dù sao đã ở chung với Dạ Dao Quang một thời gian, hắn cũng không cảm thấy Dạ Dao Quang là một người không hề kiêng nể mặt mũi. Hắn bèn chuyển đề tài hỏi: “Dạ cô nương, trước mắt nên hóa giải thế nào?”
Đây là vấn đề mấu chốt. Hàn Tân và phu nhân đều nhìn đến. Thái thị lại hỏi: “Chẳng lẽ còn phải dời mộ lần nữa sao?”
Dạ Dao Quang nghe xong trợn trắng mắt: “Âm trạch là nơi an nghỉ của tổ tiên, sao có thể tùy tiện quấy rầy?”
Mỗi lần dời mộ tổ tiên, đều là quấy rầy sự yên bình của người đã khuất. Tổ tiên không yên, làm sao phù hộ hậu duệ?
“Nếu không dời mộ, vậy phải làm thế nào?” Hàn Tân vội hỏi. Thực ra, sau khi nghe Dạ Dao Quang nói, hắn đã không còn muốn dời mộ nữa. Nơi này đã tốt như vậy, chỉ cần hóa giải, đời sau con cháu còn có gì phải sầu? Còn về cách hóa giải, hắn không nghĩ đến. Tốt nhất là tăng thêm phúc đức cho tổ tiên, như vậy có thể chịu được nơi vương hầu, thì nhà họ Hàn chẳng phải sắp có vương hầu sao?
Tâm tư của Hàn Tân, Dạ Dao Quang chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu. Không phải là nàng không thể làm cho người trong mộ an ổn hưởng thụ nơi vương hầu này. Nhưng nếu người nhà họ Hàn quyền cao chức trọng, nắm giữ triều đình, bóc lột dân chúng, một phần nghiệp chướng cũng sẽ rơi vào người nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play