Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã là ngày thứ ba. Sáng sớm, Ôn Đình Trạm đã vươn dài cổ chờ đợi, nhưng mãi đến buổi trưa vẫn không thấy ai đến. Tuy trong lòng nóng vội, nhưng Ôn Đình Trạm không đi hỏi Mạch Khâm, dù sao vẫn chưa đến buổi tối.
Mãi đến khi mặt trời lặn, lúc đang ăn tối, Ôn Đình Trạm mới có chút muốn nói rồi lại thôi. Nhưng thấy Mạch Khâm vẫn thản nhiên, như đã liệu trước, Ôn Đình Trạm vẫn nuốt lời vào trong. Hắn cho rằng người như Mạch Khâm, nếu có gì bất trắc, người kia không đến được, ắt sẽ báo cho hắn biết.
"Phanh!"
Bữa cơm mới ăn được một nửa, đột nhiên có một tiếng nổ vang, như một quả pháo hoa nổ ngay bên tai. Mặt đất cũng rung chuyển vì trận nổ này. Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn cái chén đang cầm trên tay, nó đã nhanh chóng nứt ra.
"Người đến." Mạch Khâm gác chén đũa xuống rồi đi ra khỏi nhà ăn.
Ôn Đình Trạm cũng vội đứng dậy đi theo ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, hắn liền nhìn thấy trên không trung có một nữ tử y phục trắng như tuyết. Nàng ta lơ lửng giữa không trung, dường như đang tấn công toàn bộ ngôi nhà, nhưng liên tục bị ngũ hành chi khí bảo vệ ngôi nhà ngăn cản. Những tiếng nổ ầm ầm thỉnh thoảng vang lên chính là do nàng ta đang vùng vẫy.
Đây là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy. Dạ Dao Quang cũng rất đẹp, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, ngũ quan chưa nở hết. Nhưng cô gái khoảng mười sáu tuổi trước mắt này lại đẹp đến mức như sương như tuyết, toàn thân tràn ngập một luồng tiên khí phiêu nhiên thoát tục. Nàng ta không trang điểm, mái tóc đen như mực cũng chỉ được buộc gọn bằng một dải lụa trắng nhẹ nhàng phía sau đầu. Đôi mắt trong veo có một vẻ lãnh đạm không màng thế sự, như chỉ một ánh mắt cũng có thể đóng băng người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play