So với vẻ kinh ngạc của Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân, Dạ Dao Quang lại không hề có chút ngạc nhiên nào. Xã hội phong kiến nông dân vẫn luôn là đối tượng bị áp bức bóc lột. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm.
Hoàng hôn trải dài từ chân trời, từ màu đỏ tươi đến màu vàng óng, rực rỡ chiếu lên những bông lúa, hòa quyện với màu vàng của lúa. Ánh sáng vàng bao trùm những người nông dân cần lao, in thành từng bóng đen. Bên cạnh đó, mấy đứa trẻ tinh nghịch ngậm cuống lúa đi qua, bóng dáng dài ra, đung đưa trên những bông lúa, tạo thành một bức tranh thu hoạch điền viên lay động lòng người.
Dạ Dao Quang lẳng lặng nhìn một lát rồi quay người rời đi, trở về trang trại. Bữa tối mọi người đều dùng trong không khí có chút nặng nề, đặc biệt là Ôn Đình Trạm. Đôi mắt tĩnh lặng như ngọc trai đen của hắn luôn thâm trầm không gợn sóng, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Vì trong nhà có xác chết, Dạ Dao Quang không để Đỗ Hải rời đi, mà ở lại nghỉ ngơi tại ngoại viện trang trại, cũng không nói rõ lý do, chỉ nói rằng ngày mai còn có việc cần hắn xử lý.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang cùng Hoàng Kim tu luyện xong, liền sai Hoàng Kim dẫn Ôn Đình Trạm chạy lên núi. Sách hôm nay Ôn Đình Trạm muốn đọc đều bị Hoàng Kim mang đi, Ôn Đình Trạm chỉ có thể cố hết sức đuổi theo.
Buổi chiều, người của huyện nha đã đến. Bộ đầu là một người có dáng vóc vạm vỡ, trông có vẻ hung thần ác sát, nhưng thực ra là một người ngay thẳng, trung thành.
“Cô nương, đây là Nghiêm bộ đầu.” Vương Mộc giới thiệu người đi đầu cho Dạ Dao Quang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play