Nếu Ôn Đình Trạm đã có tính toán trong lòng, Dạ Dao Quang cũng không nói thêm. Họ liền chờ thư trả lời của Thẩm Triệu, nhưng hai ngày sau con chim non đã trở về mà chẳng mang theo tin tức gì. Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đều thấy khó hiểu. Họ đợi thêm mấy ngày, cho đến Tết Trùng Dương. Dạ Dao Quang đã định chờ qua tiết Trùng Dương sẽ dùng cách của mình để phá thuật cho Tiêu Sĩ Duệ, nhưng đúng ngày này Trọng Nghiêu Phàm lại tới.
“Chà, hầu gia hóa trang thật là mới lạ vô cùng.”
Tết Trùng Dương, học viện tổ chức hoạt động leo núi ngâm thơ. Mọi người tự nguyện tham gia. Nhưng Ôn Đình Trạm và Tần Đôn vì chuyện của Tiêu Sĩ Duệ, không có hứng thú nên đã không đi. Mãi mới có thể rời khỏi thư viện, mọi người tự nhiên muốn đi ra ngoài chơi một chút. Trên đường cũng rất náo nhiệt. Không ngờ khi họ vào một quán trọ, lại đợi được Trọng Nghiêu Phàm đã cải trang ở trong phòng riêng.
Người trước mắt thân hình cường tráng, râu ria đầy mặt, mặc áo vải thô. Ngay cả Tiêu Sĩ Duệ có quan hệ thân thiết với Trọng Nghiêu Phàm, trong chốc lát cũng không nhận ra. Nhưng Dạ Dao Quang lại liếc mắt một cái đã nhận ra.
Đôi mắt đã thay đổi của Trọng Nghiêu Phàm cũng thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng không phủ nhận, đối Tiêu Sĩ Duệ hành lễ: “Thần bái kiến điện hạ.”
“Vĩnh Phúc hầu không cần đa lễ.” Tiêu Sĩ Duệ tự mình tiến lên đỡ Trọng Nghiêu Phàm dậy.
Trọng Nghiêu Phàm ngồi xuống, rồi cười nói với Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương có mắt nhìn thật tinh tường. Chỉ là bộ dạng giả này của Dạ cô nương, tại hạ nhất thời cũng không nhìn ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT