Vốn dĩ còn cho rằng mình sinh ra ảo giác, cho đến khi thân hình có chút tê liệt cảm giác được một chút ấm áp, Dạ Dao Quang cuối cùng cũng biết đây là thật. Vì thế nàng chống lại hơi sức cuối cùng: “Lư tiên sinh… ở trong bụng xà yêu…”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền ngất xỉu trong lòng Ôn Đình Trạm. Trước khi chìm vào bóng tối một giây, Dạ Dao Quang dường như nghe thấy tiếng gào thét của Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang cũng không biết mình ngất đi bao lâu, chờ đến khi nàng lại có ý thức, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau, cả người đau không dám động đậy.
“Đừng động.” Khi nàng còn chưa mở mắt, định giãy giụa thì một bàn tay đã đè nàng lại.
Dạ Dao Quang từ từ mở mắt, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng cuối cùng cũng nhìn rõ là Ôn Đình Trạm. Đột nhiên không biết làm sao mà động đến vết thương trên vai, đau đến nàng nhe răng nhếch mép.
“Có phải vết thương đau không?” Ôn Đình Trạm bưng chén thuốc đang đặt một bên, vừa lúc còn ấm. Hắn đưa tay đỡ nhẹ Dạ Dao Quang dậy, cẩn thận đưa chén thuốc đến bên môi nàng: “Mạch đại ca nói, em vừa tỉnh phải uống thuốc.”
Mùi thuốc vô cùng khó ngửi, nhưng cổ họng Dạ Dao Quang khô khốc, nhìn nước thuốc lại nhịn không được muốn uống. Uống một hơi, Dạ Dao Quang cảm thấy cả mặt mình đều tái mét. Nàng thề đây là thứ thuốc đắng nhất mà nàng từng uống, đắng đến nỗi nàng hoàn toàn không thể hình dung.
“Mau ăn một miếng đường phèn để ngọt miệng.” Ôn Đình Trạm đưa miếng đường đã chuẩn bị sẵn cho Dạ Dao Quang: “Thuốc này có thêm gan xà yêu, Mạch đại ca nói đặc biệt đắng, nhưng trong cơ thể em có độc tố xà yêu, nếu không ăn gan này, độc tố không thể bài trừ hết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play