Cùng ngày hôm đó, Lư Phương không ở lại Ôn trạch mà đi đến thị trấn vì còn có việc, hẹn sáng mai sẽ gặp nhau.
Từ khi đồng ý đi Long Hổ Sơn, Dạ Dao Quang có chút ủ rũ. Lúc ăn cơm xong đi dạo, Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi trên hành lang dưới giàn hoa rủ: “Dao Dao, sao em lại không muốn đi Long Hổ Sơn? Có phải lo lắng nguy hiểm không?”
Dạ Dao Quang nghiêng đầu tựa vào giàn hoa: “Ta không muốn đi diệt trừ yêu.”
“Hả?” Ôn Đình Trạm đã nghĩ đến rất nhiều lý do khiến Dạ Dao Quang không vui, nhưng không ngờ lại là lý do này.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên hiếm có của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang thản nhiên nói: “Trạm ca nhi, có phải chàng nghĩ rằng yêu vật vì là yêu nên đáng chết không?”
Một câu hỏi khiến Ôn Đình Trạm ngây người. Hắn nghĩ đến những yêu quái trong thoại bản đều hung ác tột cùng, lại nghĩ đến bóng hình yêu quái họ đã gặp trước đây, giết người tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ yêu không nên bị diệt trừ sao?
“Trạm ca nhi, Phật gia nói chúng sinh bình đẳng.” Dạ Dao Quang nhìn bầu trời nói: “Chúng sinh này không chỉ là con người, không phân sang hèn, mà là vạn vật trong trời đất. Con người sinh ra đã có kẻ nghèo người giàu, nhưng đó không phải do họ quyết định lúc đầu thai. Tương tự, hoa cỏ cây cối, chim cá cũng không thể quyết định sự ra đời của chúng. Chúng thực ra còn đáng buồn hơn người nghèo, vì con người sinh ra đã có linh tính, chỉ là phân biệt cao hay thấp mà thôi. Nhưng chúng sinh ra lại không có linh tính. Chúng muốn tu luyện cần một cơ duyên lớn, mới có một chút khả năng nhỏ nhoi thoát ly bản chất. Trạm ca nhi, người có kẻ tốt người xấu, yêu cũng vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT