Sau Thất Tịch, Ôn Đình Trạm tưởng rằng sau khi nói rõ mọi chuyện với Dạ Dao Quang về cha con Vân Khoa, nàng sẽ không còn vướng bận nữa. Nào ngờ, Dạ Dao Quang dường như còn sầu muộn hơn trước. Mỗi ngày, nàng đều cau mày, khiến Ôn Đình Trạm vài lần muốn nói lại thôi.
Ba ngày sau, Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang mỗi đêm đều nhìn trăng mà thất thần, mới hiểu ra nàng đang lo lắng điều gì. Đêm đó, khi đang tiêu thực, Dạ Dao Quang lại đứng lại trong sân, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm.
“Dao Dao, muội đang lo lắng về ngày rằm đúng không?” Ôn Đình Trạm đi đến bên cạnh Dạ Dao Quang.
“Ừm.” Dạ Dao Quang rầu rĩ gật đầu. “Chớp mắt đã gần mười một rồi, nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.”
“Nói cho ta nghe nỗi lo trong lòng muội đi.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống chiếc ghế đá dưới giàn hoa tử đằng.
“Ta biết dân gian rất kiêng kỵ Quỷ Tiết, ngày rằm đó tất nhiên sẽ không dễ dàng ra ngoài.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu dựa vào cột được bao phủ bởi giàn tử đằng. Đầu mũi nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. “Nhưng nếu Quỷ Tiết bởi vì chuông ngân mà thoát khỏi tầm kiểm soát, chắc chắn sẽ chiêu mộ bách quỷ đi đêm. Có những con quỷ sợ người, nhưng cũng có những con quỷ sẽ làm hại người. Tình hình tai họa ở các nơi ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày người đổ vào trong trấn đã đông nghìn nghịt rồi. Nếu ta kiến nghị Mạnh đại nhân dọn dẹp người vào ngày rằm, thì dù Mạnh đại nhân có lòng cũng không có sức. Nhưng nếu những người này ở lại trong trấn, ta sợ…”
Ôn Đình Trạm cũng hơi nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề nan giải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play