Vừa xuống xe ngựa, Dạ Dao Quang đã cảm thấy phong thủy nhà họ Tiền có vấn đề. Nhưng nhà cửa thời cổ đại có diện tích lớn, không giống hiện đại chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra manh mối, phải dùng la bàn đo đạc chính xác các phương hướng, và vị trí cát hung mới có thể xác định được vấn đề.
“Phu nhân…” Bước vào cổng lớn, đi qua bức bình phong, Dạ Dao Quang nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tinh tươm, khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, có ria mép. Nhìn thấy Tiền phu nhân, ông ta vừa mừng rỡ lại vừa ngập ngừng.
Một người chủ nhà đích thân ra đón, lại còn lộ ra biểu cảm như vậy trước mặt nhiều người hầu, có thể thấy Tiền viên ngoại này rất coi trọng Tiền phu nhân.
Tiền phu nhân không để ý Tiền viên ngoại, mà quay sang nói với Dạ Dao Quang một cách khách khí: “Dạ cô nương, đường xa vất vả, ta đã sai người chuẩn bị sương phòng cho cô nương nghỉ ngơi một ngày. Mọi việc ngày mai hãy nói.” Nói xong, bà lại dặn dò một nha hoàn từ trong phủ ra đón: “Bích Ngọc, ngươi từ hôm nay phải hầu hạ Dạ cô nương.”
“Vâng, phu nhân.” Vị Bích Ngọc này mặc trang phục trông có vẻ nổi bật hơn các nha hoàn khác, nàng cúi đầu hành lễ, rồi đi đến trước mặt Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, mời đi theo nô tỳ.”
Dạ Dao Quang đương nhiên đi theo Bích Ngọc. Trên đường đến đây, Dạ Dao Quang đã biết Bích Ngọc là một trong bốn nha hoàn lớn của Tiền phu nhân. Tiền phu nhân làm vậy là để thể hiện sự coi trọng nàng.
“Đây là Lan Viên, phu nhân đã báo tin về ba ngày trước, do nô tỳ bố trí. Cô nương xem có chỗ nào không vừa ý không?” Nơi chuẩn bị cho Dạ Dao Quang là một tiểu viện độc lập. Tiền phủ to lớn, trên đường đi, Dạ Dao Quang ước chừng cũng phải hai mươi mẫu đất.
Một mẫu đất là sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông, có thể thấy Tiền phủ lớn cỡ nào.
“Làm phiền Bích Ngọc cô nương.” Dạ Dao Quang đánh giá một lượt, tươi mát tao nhã, có cảm giác thoải mái như ở nhà. “Rất tốt, ta rất thích.”
“Nô tỳ không dám nhận xưng hô cô nương, cô nương cứ gọi nô tỳ Bích Ngọc là được rồi.” Bích Ngọc vẻ mặt khiêm tốn mà không hèn mọn. “Mấy ngày này do nô tỳ hầu hạ cô nương, cô nương có gì cứ việc sai bảo.”
Bích Ngọc đang nói, đã có người mang hộp thức ăn vào. Bích Ngọc tự mình bưng từng đĩa lên: “Cô nương dùng chút thức ăn trước, nô tỳ đã dặn người đun nước nóng sẵn, sau khi ăn xong cô nương có thể gọi để tắm rửa.”
Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang được chăm sóc chu đáo như vậy. Con người đều có tính ỳ, Dạ Dao Quang cũng không ngoại lệ, nàng không hề cảm thấy mình sống ở thời đại bình đẳng, được người hầu hạ thì không quen. Trước kia ở nhà cũng có người giúp việc, cũng có bảo mẫu, kỳ thực tính chất tương tự.
Dùng bữa đơn giản, thức ăn của Tiền phủ rất ngon. Nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi tắm rửa, sau đó đi nằm. Năm ngày trên xe ngựa, tuy buổi tối đều nghỉ ở khách điếm hoặc trang viên, nhưng Dạ Dao Quang vẫn có chút mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ say.
Hoàng hôn, Dạ Dao Quang tỉnh lại, được Bích Ngọc hầu hạ thay quần áo, rửa mặt. Nàng dùng hai chiếc trâm ngọc mai lan của Mạnh Bát cô nương tặng để vấn một búi tóc đơn giản, rồi cùng Bích Ngọc đến chính viện dùng bữa.
Dạ Dao Quang là người đến sau cùng. Rõ ràng vợ chồng họ đang đợi nàng, khiến nàng có chút ngượng ngùng. Tiền phu nhân vẫy tay về phía nàng, Tiền viên ngoại cũng ở bên cạnh. Dù Dạ Dao Quang có học qua lễ nghi của nguyên chủ, nhưng không thể học được toàn bộ, nên chỉ gật đầu chào hỏi Tiền viên ngoại.
Tiền viên ngoại cũng không thấy có gì không ổn, ngược lại tự mình đứng dậy đón: “Dạ cô nương mời ngồi.”
Cả ba người dùng bữa đơn giản. Tiền phu nhân rất quan tâm Dạ Dao Quang, nhưng Tiền viên ngoại không nói một câu, cũng không dùng mắt lén lút quan sát nàng. Ăn xong, Dạ Dao Quang tưởng Tiền viên ngoại ít nhất cũng sẽ thử nàng, nhưng ông ta ăn xong liền bỏ đi. Dạ Dao Quang ở lại trò chuyện với Tiền phu nhân mười lăm phút rồi trở về sân của mình.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang dậy sớm hấp thụ ngũ hành chi khí. Khác với Dương phủ, ngũ hành chi khí của Tiền phủ Kim và Thổ đều rất đầy đủ. Bởi Tiền phủ kinh doanh đồ sứ, chính là Thổ, còn Kim hiển nhiên là tượng trưng cho sự giàu có của Tiền phủ.
Dạ Dao Quang không muốn trì hoãn quá lâu, nên sau khi ăn sáng, nàng đề nghị xem nhà cho Tiền phu nhân. Kỳ lạ là Tiền viên ngoại không đi đâu cả mà định đi theo Tiền phu nhân cùng Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang liền hiểu ra, Tiền viên ngoại kiến thức rộng, sợ nàng là thần côn lừa đảo!
Đầu tiên, Dạ Dao Quang ra cổng lớn để đo hướng của Tiền phủ. Cổng giống như tập tục của đa số người xưa là mở ở hướng Bắc.
Xác định được điểm này, Dạ Dao Quang không nhìn những nơi khác mà đi thẳng đến phòng bếp lớn của Tiền phủ. Vì phủ đệ lớn, mấy sân đều có phòng bếp nhỏ, nhưng vấn đề không phải ở một mình Tiền phu nhân, nên vấn đề không phải ở phòng bếp nhỏ.
Bếp, ngụ ý là bà chủ.
Quả nhiên, vấn đề lập tức hiện ra. La bàn của Dạ Dao Quang hiển thị quẻ thứ bốn mươi bảy trong sáu mươi tư quẻ - quẻ Khốn! Giống hệt như nàng đã dự đoán.
Phòng bếp được đặt ở vị trí Đoài, tức chính Tây. Đây là kiểu trạch Đoài bếp Khảm môn điển hình, hung trạch. Ở trong ngôi nhà như vậy, phụ nữ dễ sảy thai, đàn ông thì thủy trệ di tinh, dân số thưa thớt.
“Tiền phu nhân, phòng bếp này hẳn không phải có ngay từ lúc đầu xây nhà, mà là được cải tạo sau khi phu nhân và viên ngoại thành hôn đúng không?” Dạ Dao Quang nhìn thấy phần bếp có vẻ mới hơn rõ rệt, hơn nữa đây là đại trạch của Tiền phủ, đã tồn tại vài chục năm, Tiền viên ngoại có thể được sinh ra chứng tỏ trước đó không có vấn đề này.
“Nó được xây xong một tháng trước khi thành hôn.” Tiền phu nhân lập tức hiểu ra vấn đề, liền hỏi: “Có phải phòng bếp này có vấn đề không?”
“Có vấn đề? Không phải có vấn đề, mà là vấn đề rất lớn. Chính vì cái phòng bếp này, một căn nhà đại cát biến thành hung trạch, phu nhân thấy vấn đề có lớn không?” Dạ Dao Quang giải thích cặn kẽ về kiểu trạch Đoài bếp Khảm môn cho hai vợ chồng nghe.
Nghe xong, cả hai đều kinh hãi. Hơn nữa, họ không thể không tin. Vốn Tiền phủ luôn thuận buồm xuôi gió, mọi thứ dường như đều trở nên không thuận sau khi cải tạo phòng bếp này, đặc biệt là chuyện con cái. Vì vấn đề xuất hiện sau khi Tiền phu nhân về làm dâu, trong tộc đều nói đây là Tiền phu nhân mệnh không tốt khắc phu, nếu không phải Tiền viên ngoại dốc sức ngăn cản, hơn nữa ông ta là gia chủ, e rằng Tiền phu nhân đã sớm bị hưu.