Sức ăn của nguyên chủ vốn rất nhỏ, nên Ôn Đình Trạm cũng không nghi ngờ gì. Cậu bé nhấp từng ngụm cháo nhỏ, ăn uống rất thanh nhã. Ăn xong, cậu đặt chén sang một bên, nắm lấy tay Dạ Dao Quang, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Dao Dao, muội nói cho ta biết, ai đã hại muội?”

Dạ Dao Quang ngạc nhiên: “Sao huynh biết có người hại ta?”

Ngay cả những người dân làng cứu cô cũng cho rằng cô nghĩ quẩn tự sát mà!

“Sau gáy muội có vết thương, Đỗ tứ thúc nói là bị đập.” Cậu thiếu niên nhỏ tuổi, với đôi mắt trong veo, sáng rực bỗng lóe lên một tia sắc bén.

Dạ Dao Quang có chút không tin vào mắt mình, nhưng cô chỉ cười nói: “Là một người phụ nữ lạ, người thôn khác, sức rất mạnh.”

Nguyên chủ lớn lên ở đây, đã thuộc lòng giọng nói của mọi người, đó không phải là giọng của người trong thôn Đỗ gia. Mặc dù thôn Đỗ gia có hơn một trăm hộ, gần năm trăm nhân khẩu, nhưng ký ức của nguyên chủ rất tốt.

“Là bọn họ, nhất định là bọn họ!” Không ngờ chỉ một câu của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đã nổi giận, “Bọn họ vẫn luôn nhòm ngó những cuốn sách của nương để lại.”

Dạ Dao Quang lập tức hiểu Ôn Đình Trạm đang nói đến ai. Thôn Đỗ gia thuộc trấn Thái Hòa, ở trấn Thái Hòa có một địa chủ họ Sở. Mẹ của Ôn Đình Trạm là Liễu thị từng làm nữ tiên sinh cho mấy cô con gái của nhà địa chủ này.

Dạ Dao Quang là đứa trẻ mà Liễu thị và Ôn Trường Tùng nhặt được trên đường về quê. Năm đó bị hạn hán, mất mùa, nên Liễu thị đặt tên cô là Dao Quang. “Văn Tử – Hạ Đức” có ghi: “Dao Quang giả, quân lương vạn vật giả dã.”

Ý là Dao Quang là hướng của lương thực, hy vọng Dạ Dao Quang có thể mang lại mùa màng bội thu cho họ. Vì được nhặt vào ban đêm nên cô mang họ Dạ, cũng là người duy nhất trong thôn Đỗ gia mang họ này.

Sau khi về quê, Liễu thị vì kế sinh nhai, đã làm nữ tiên sinh cho nhà họ Sở mấy năm. Liễu thị rất yêu mến Sở tam cô nương. Sở tam cô nương thường đến nhà họ chơi, dần dà biết được Liễu thị có nhiều sách quý. Sau này, địa chủ họ Sở biết chuyện, đã nhiều lần ra giá cao để mua, nhưng đều bị Liễu thị từ chối.

Sau khi Liễu thị và Ôn Trường Tùng qua đời hai năm trước, nhà họ Sở càng khao khát có được những cuốn sách đó hơn. Nhưng nguyên chủ và Ôn Đình Trạm đều cắn răng không nhượng bộ.

Số sách mà Liễu thị để lại rất đáng giá. Đối với một dòng dõi thư hương như nhà họ Liễu thì có lẽ không là gì, nhưng với những địa chủ ở hương trấn muốn thể hiện gia thế thì đó là một miếng mồi béo bở mà họ không thể với tới. Sách là vật quý, người đọc sách vốn đã cao hơn người khác một bậc.

“Ta cũng nghĩ vậy.” Dạ Dao Quang nhếch mép.

Ôn Trường Tùng và Liễu thị sống rất có tình có nghĩa. Liễu thị thậm chí còn dạy chữ cho không ít trẻ con trong thôn, nên tiếng tăm của họ ở thôn Đỗ gia rất tốt. Mặc dù cũng có vài hộ không hòa hợp, nhưng giữa họ không có thù oán sâu sắc, không thể nào ra tay tàn nhẫn như vậy. Đặc biệt là thủ pháp của người ra tay, rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Trừ nhà họ Sở có mâu thuẫn về lợi ích với họ, cô không thể nghĩ ra ai khác có thể làm chuyện này.

“Chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy!” Ôn Đình Trạm nghiến răng ken két.

“Trạm ca ca định làm thế nào?” Dạ Dao Quang xoay chuyển đầu óc, hỏi.

“Con trai bảo bối của Sở Hà đang học ở thư viện, hắn xưa nay không ưa thằng nhóc nhà họ Từ. Thằng nhóc nhà họ Từ có một con dế cưng, lúc nào cũng mang theo bên mình, nhưng chỉ cần vào nhà xí là nó sẽ đặt con dế lên bệ cửa sổ. Vị trí rất kín đáo, ta cũng tình cờ nhìn thấy một lần. Ngày mai ta đến thư viện, sẽ lấy con dế đó đi, chỉ cần đặt nó ở chỗ mà Sở Bảo có thể thấy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu con dế đó bị Sở Bảo làm chết, thằng nhóc nhà họ Từ nhất định sẽ đòi mạng hắn!” Ôn Đình Trạm nheo đôi mắt dài lại.

Dạ Dao Quang có chút kinh ngạc. Đứa trẻ này luôn được mệnh danh là thần đồng, nên dù không có tiền nộp học, thầy giáo cũng tự bỏ tiền túi ra để giữ cậu lại thư viện. Đây là lần đầu tiên trong ký ức của nguyên chủ, cô thấy cậu thiếu niên này có tâm tư sâu sắc đến thế. Cậu mới chỉ lên chín tuổi!

Nhà họ Từ là một gia đình trong vùng, vốn không hòa thuận với nhà họ Sở. Đứa cháu đích tôn nhà họ Từ tính tình hung hăng, còn Sở Bảo cậy có nhà nuông chiều, cũng là một kẻ vô pháp vô thiên.

“Nếu chuyện bị làm lớn, cả nhà họ Sở và nhà họ Từ đều sẽ điều tra ra.” Dạ Dao Quang nắm lấy tay Ôn Đình Trạm nói, “Chuyện của nhà họ Sở, ta có cách. Trạm ca ca, ta không muốn tay huynh phải dính máu.”

“Chúng ta bây giờ thế yếu lực mỏng, không làm gì được nhà họ Sở. Muội có cách nào? Bọn họ suýt chút nữa hại chết muội, nếu không cho bọn họ một bài học, lần này không thành công, còn có lần sau!” Khuôn mặt nhỏ nhắn khôi ngô của Ôn Đình Trạm thoáng hiện lên một tia hung ác.

“Trạm ca ca, nếu làm vậy, sao huynh có thể xứng đáng với lời dạy bảo của nương?” Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói. Thấy sự hung ác trong mắt Ôn Đình Trạm dịu xuống, cô nói tiếp: “Lần này ta hôn mê, đã mơ thấy nương. Nương đã dạy ta huyền lý thông dịch, ta đã học được rất nhiều thứ. Đối phó với nhà họ Sở, chúng ta có thể làm mà không cần đổ máu, hơn nữa còn khiến bất cứ ai cũng không nghi ngờ đến chúng ta.”

“Muội nói thật sao?” Ôn Đình Trạm nắm chặt tay Dạ Dao Quang, “Nương còn nói gì với muội không?”

Cậu bé vốn luôn kiên cường, cuối cùng cũng lộ ra vẻ yếu ớt, hốc mắt đỏ hoe. Dạ Dao Quang có chút mềm lòng, nhưng lời đã nói ra, thì không thể không tiếp tục: “Nương bảo chúng ta phải sống thật tốt, bình an là điều nương mong mỏi nhất.” Cuối cùng, Dạ Dao Quang thêm một câu: “Nương còn dặn, sau này mọi việc huynh nên nghe lời ta!”

“Được, sau này ta đều nghe muội.” Cậu thiếu niên nhỏ tuổi, không hề nghi ngờ lời nói của người thân duy nhất này. Lời hứa ấy, cậu đã khắc sâu trong tim suốt cả cuộc đời.

Dù sau này cậu có lên đến địa vị cao, quyền khuynh thiên hạ, bị người đời châm biếm là sợ vợ, cậu vẫn giữ đúng lời hứa này, cả đời không phản bác lại người quan trọng nhất và trân quý nhất trong cuộc đời mình một lần nào, mọi việc đều lấy cô làm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play