Cửa hàng ngọc khí có sáu mặt tiền, hai tầng lầu. Chưởng quầy hẳn là quen biết Dương Tử Quân, vừa thấy thấy hắn đã nhiệt tình đón lên: “Dương nhị công tử sao lại tới đây? Ngài muốn gì cứ sai người truyền lời, tiểu nhân sẽ mang đến Dương phủ.”
“Không phải ta muốn, ta phụng mệnh mẫu thân, đưa vị cô nương này đến đây.” Dương Tử Quân giữ vẻ khách khí với chưởng quầy.
Chưởng quầy này có ánh mắt tinh tường, liếc một cái đã đánh giá được giá trị hai người Dạ Dao Quang, nhưng vì có lời của Dương Tử Quân, Dạ Dao Quang là khách quý nên tuyệt đối không dám chậm trễ. “Tiểu nhân họ Tống, mời cô nương và công tử lên lầu trên.”
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang khẽ chào một tiếng “Tống chưởng quầy”, rồi theo ông ta lên lầu hai. Lầu hai bài trí tao nhã, rộng rãi, các phòng đều độc lập. Tống chưởng quầy dẫn họ vào một gian, lập tức có người mang trà bánh đến.
Dạo một vòng, Dạ Dao Quang thấy đói bụng nên không khách khí, cầm một miếng bánh hoa quế cho vào miệng. Bánh kẹo thời cổ đại tuyệt đối là món nghề đã thất truyền ở hiện đại, miếng bánh hoa quế này thơm mà không ngán, mềm xốp ngon miệng.
“Không biết nhị vị muốn loại ngọc nào?” Tống chưởng quầy khách khí hỏi.
Dạ Dao Quang nuốt miếng bánh xuống, nói gọn hai chữ: “Hảo ngọc.”
Không câu nệ chủng loại, không câu nệ hình thái, chỉ cần ngọc tốt là được.
“Mời công tử và cô nương dùng chút trà bánh, tiểu nhân sẽ quay lại ngay.” Tống chưởng quầy hiểu ý.
“Dao Dao, muội mua ngọc làm gì?” Chờ Tống chưởng quầy đi rồi, Ôn Đình Trạm mới hỏi. Mặc kệ Dạ Dao Quang tiêu tiền thế nào, nhưng người nhà bọn họ đều không dùng ngọc, thứ này quá tinh xảo đắt đỏ.
“Làm pháp khí.” Dạ Dao Quang không giấu giếm. “Lát nữa về nhà sẽ bày trận dưỡng pháp khí, mấy thứ này dưỡng tốt rồi sẽ bán cho người cần, giá sẽ tăng lên gấp bội.”
“Tỷ tỷ muốn bày trận ở nhà? Ta có thể đến xem không?” Dương Tử Quân chưa bao giờ nghĩ chuyện này là lừa gạt, hơn nữa Dạ Dao Quang được mẹ hắn mang về, một người khôn khéo như mẹ hắn còn tin tưởng thì hắn tự nhiên cũng tin.
“Đương nhiên có thể. Ngươi và Trạm ca là đồng môn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà ta ở lại vài ngày.” Dạ Dao Quang rất hoan nghênh. Người làm kinh doanh có mối quan hệ rất quan trọng, nhà họ Dương không tệ, giao hảo với họ là chuyện đôi bên cùng có lợi. Nàng tin Dương đại thái thái cũng sẽ không từ chối.
“Được, ta sẽ về nói với mẫu thân, ta đi cùng các ngươi.” Dương Tử Quân bằng tuổi Ôn Đình Trạm, nhưng lớn hơn vài tháng. Hoàn cảnh khác biệt tạo nên tính cách khác, Dương Tử Quân vẫn còn trẻ con, vừa nghe được đi chơi thì vui mừng khôn xiết.
Chẳng mấy chốc, Tống chưởng quầy đã dẫn vài người bước vào, mỗi người đều bưng một khay lụa đỏ, trên đó bày đủ loại ngọc lớn nhỏ.
“Mời cô nương và công tử xem, thích khối nào thì chọn.”
Dạ Dao Quang nhìn lướt qua. Ngọc rất đầy đủ, có bạch ngọc, Hòa Điền ngọc, Lam Điền ngọc, cả mặc ngọc và hoàng ngọc. Đều là thượng phẩm, tuy không hiếm thấy nhưng cũng xem như rất tốt.
“Mấy khối ngọc bài nhỏ này không tệ.” Dạ Dao Quang thấy một bộ ngọc bài gồm mười hai khối, mỗi khối khắc một con giáp, cao ba phân, rộng năm phân, rất tinh xảo.
Dạ Dao Quang vừa nhìn đã thích bộ ngọc bài này. Ngọc bài vốn dĩ màu trắng, nhưng ở góc dưới bên phải mỗi khối lại có một vệt xanh, như một chiếc lá liễu. Dạ Dao Quang biết đây là màu ngọc tự nhiên, được người thợ điêu khắc có tâm thiết kế tỉ mỉ.
“Cô nương có mắt thật tinh tường. Đây là hàng mới được thợ ngọc điêu đưa tới, cô nương là vị khách đầu tiên xem. Ngọc này cũng là Lam Điền ngọc cực tốt.” Tống chưởng quầy nói, “Vốn định mang tới phủ thành, cô nương quả là có duyên.”
“Một bộ ngọc này bao nhiêu tiền?” Dạ Dao Quang hỏi. Nàng thật sự rất ưng bộ ngọc này, khắc con giáp tinh xảo, sống động. Nếu tẩm bổ thành pháp khí, đối với người đặc biệt lại càng tốt hơn.
“Cô nương là khách của Dương đại thái thái, tiểu nhân không dám lừa dối ngài. Một bộ ngọc này cần ba nghìn lượng.” Tống chưởng quầy báo giá.
Ba nghìn lượng bạc trắng là một cái giá rất cao, nếu mang đến phủ thành giá còn có thể tăng thêm. Ba nghìn lượng bạc trắng tương đương 90 vạn tệ, ở hiện đại cũng không thể mua được bộ ngọc này.
Dạ Dao Quang trong lòng buồn bực, nàng hiện giờ chỉ còn lại một nghìn một trăm lượng, nhưng bộ ngọc này lại rất vừa ý. Nàng nói với Tống chưởng quầy: “Tống chưởng quầy, ta hiện giờ tiền bạc không tiện, ta sẽ đưa trước một nghìn lượng đặt cọc, ông giúp ta giữ lại ba ngày. Sau ba ngày ta sẽ mang hai nghìn lượng còn lại đến lấy. Nếu sau ba ngày ta không đến, ông có thể bán cho người khác, đến lúc đó trả lại ta chín trăm lượng là được.”
Đây chính là một trăm lượng lời không tốn vốn, dựa vào thể diện của Dương đại thái thái, Tống chưởng quầy phải đáp ứng. “Được, tiểu nhân sẽ giữ lại ba ngày cho cô nương, chờ cô nương đến lấy.”
“Tỷ tỷ, ta có mang theo bạc, mẫu thân nói…”
“Tử Quân, chúng ta về thôi.” Dạ Dao Quang ngắt lời Dương Tử Quân.
Tuy Dương đại thái thái còn thiếu nàng tiền thù lao, nhưng nàng không định lấy hai nghìn lượng nhiều như vậy. Cuốn kinh Phật kia cũng chỉ mua một nghìn lượng.
Trở lại Dương phủ, Dạ Dao Quang không nhắc đến chuyện tiền bạc mà nói với Dương đại thái thái rằng họ có thể sẽ ở lại trong phủ hai ngày nữa. Dương đại thái thái đương nhiên rất hoan nghênh.
Dạ Dao Quang định trong hai ngày này tìm một việc lớn để kiếm đủ hai nghìn lượng bạc trắng. Hiện tại nàng có La Bàn pháp khí trong tay, nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Buổi tối, Dương Tử Quân nói chuyện đi ở lại nhà Ôn Đình Trạm với Dương đại thái thái. Dương đại thái thái kéo con trai tỉ mỉ trò chuyện về những chuyện xảy ra hôm nay, Dương Tử Quân kể lại một cách chân thực, sau đó nói chuyện phiếm một lát rồi được mẹ cho đi ngủ.
“Dạ cô nương có thể hỏi thái thái tiền thù lao mà. Nếu nàng thích bộ ngọc đó, sao lại không nhận tiền của Quân ca nhi?” Dương Tử Quân đi rồi, bà vú Lưu ma ma của Dương đại thái thái lấy làm lạ.
“Dạ cô nương tuy nhìn có vẻ ham tiền, nhưng lại phân minh rõ ràng, phẩm chất hơn người. Quân ca nhi và bọn họ qua lại sẽ có lợi rất nhiều.” Dương đại thái thái vừa để nha hoàn cởi búi tóc, tháo trâm cài vừa nói.
“Dạ cô nương là người có bản lĩnh. Dung tỷ nhi nói hôm nay người cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thái thái hay là chúng ta mua bộ ngọc bài đó làm quà?” Lưu ma ma đề nghị.
“Dạ cô nương biết chuyện hôm nay không giấu được ta. Nàng cắt lời Quân ca nhi chính là muốn nói với ta rằng tiền thù lao là tiền thù lao, đồ của nàng thì nàng sẽ tự lo.” Dương đại thái thái nói.
“Nhưng nàng làm thế nào trong hai ngày kiếm được hai nghìn lượng bạc?” Đó cũng không phải một số tiền nhỏ.
“Ngươi quên bản lĩnh của nàng rồi sao?” Dương đại thái thái nói. “Có lẽ chúng ta nên cùng Dạ cô nương kết giao sâu hơn. Nếu nàng không muốn chúng ta giúp về tiền bạc, ta sẽ giới thiệu cho nàng một mối làm ăn.”
Lưu ma ma nghe vậy, trừng mắt, nói nhỏ: “Thái thái người muốn giới thiệu phu nhân nhà họ Tiền cho Dạ cô nương?”
Dương đại thái thái gật đầu. “Ta cũng muốn xem vị Dạ cô nương này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, như vậy sau này ta cũng biết giới thiệu loại chuyện gì cho nàng, chuyện gì không thể.”