Khi trở về sơn trang, Ôn Đình Trạm trước tiên kéo Dạ Dao Quang đi cất giấu thuốc nổ, hơn nữa lôi kéo Vàng lầm bầm một hồi. Sau đó thành công thuyết phục Vàng ở lại trông chừng thuốc nổ, rồi dẫn Dạ Dao Quang đi đến nơi đã hẹn với Thẩm Triệu và mọi người.
“Ôn công tử, Dạ cô nương, thế nào rồi?” Thẩm Triệu và Bàn Vũ cùng mọi người dẫn theo tộc nhân của mình trốn trong địa cung mà Quỳnh Vũ sơn trang xây dựng, ở đây lo lắng chờ đợi đã lâu. Khó khăn lắm mới chờ được Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trở về, tự nhiên nhanh chóng tiến lên đón.
Dạ Dao Quang còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Ôn Đình Trạm thở dài một tiếng thật nặng: “Ta và Dao Dao dùng một vài biện pháp phi thường để xem hết địa thế xung quanh, nhưng tìm khắp tất cả những nơi có thể mà vẫn không phát hiện một chút dấu vết nào của thuốc nổ.”
May mà Dạ Dao Quang là người có thực lực, nên khi nghe Ôn Đình Trạm thở dài thì đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng nàng không ngờ Ôn Đình Trạm lại nói như vậy, nàng chỉ cúi đầu, mí mắt khẽ nhếch lên, không ai có thể nhìn thấy.
Thẩm Triệu và Bàn Vũ cùng mọi người đều lộ vẻ uể oải và mờ mịt, họ không biết điều chờ đợi họ có phải là cái chết hay không.
“Đã như vậy, chúng ta ở lại đây cũng là chết, không bằng bây giờ chạy đi đi.” Không biết là ai trong đám đông đột nhiên lên tiếng, “Dù có chạy ra ngoài giẫm lên thuốc nổ, tan xương nát thịt thì sao chứ, ít nhất chúng ta đã cố gắng!”
“Chạy?” Thẩm Triệu cười lạnh một tiếng, “Bên ngoài đã bị mấy vạn đại quân vây khốn, chúng ta dốc toàn lực cũng chỉ làm đao hạ vong hồn thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT